Sau khi tiễn La Kiều Oanh đi, Mộ Dung Bắc.
Tô vén màn nhìn về phía cổng phủ Đại tướng quân, mím môi.
“La Kiều Oanh Hắn kêu một tiếng, âm thanh không nặng không nhẹ.
Con chim anh vũ trong xe lặp lại hai lần: “La Kiều Oanh, La Kiều Oanh”
Mộ Dung Bắc Tô gõ gõ lồng sắt: “Đừng ồn ào, con chim như ngươi thì biết cái gì”
Trở lại hoàng cung, hẳn đưa con anh vũ đến điện Tử Tiêu của thái hậu Thái hậu uể oải thay đổi tư thế ngồi: Hôm nay đi đâu, sao về muộn như vậy?”
“Hoàng tổ mẫu, hôm nay nha hoàn trong phủ Tứ ca thành thân, tôn nhi đi đến chung vui”
Thái hậu liếc hắn một cái: “Đường đường là Hoàng tử lại đi tham gia hôn lễ của nha hoàn, còn ra thể thống gì nữa?”
“Có làm sao, Tam ca Tứ ca đều đã đi, còn có La cô nương của phủ Tướng Quân cũng đi”
Con anh vũ đã thành tinh dường nhu nghe được ba chữ “La cô nương”, nó hét lên: “La Kiều Oanh, La Kiều Oanh!”
Mộ Dung Bắc Tô quay đầu cảnh cáo nó: “Ngươi nhỏ giọng chút, đừng nói bừa”
Thái hậu mê muội mà thẳng người: “Hả.
La Kiều Oanh? Không phải là cô nương mà phụ hoàng và mẫu phi muốn hứa gả cho ngươi làm vương phi sao, nhưng sau đó người †a nói nàng sức khỏe kém, chuyện này liền không thành. Như thế nào mà ngươi cùng nàng có quan hệ tốt sao?”
Mộ Dung Bắc Tô quyết định thử xem thái độ của thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, thật ra cháu cảm thấy thân thể của La cô nương rất nhanh nhẹn, không hề yếu đuối. Người biết không, đêm nay tôn nhỉ gặp cướp, suýt chút nữa là lấy mất ngọc bội của cháu rồi. Là La cô nương đã dẫn đầu đuổi theo chúng, trong vòng hai ba chiêu, hai tên trộm đã bị khuất phục, thậm chí còn cứu cháu khi bị bọn chúng dùng dao để đâm cháu. Thân thủ kia rất có khí khái của nhà họ La. “
“Cái gì!” Thái hậu nghe vậy lo lắng: “Mau, đứng dậy cho ai gia xem, bị thương ở chỗ nào?
“Người yên tâm, tôn nhi không có chuyện gì, ngay cả ngọc bội cũng còn nguyên vẹn. Là công lao của La cô nương, nàng ấy thật đúng giống nhân vật nữ hiệp, quá lợi hại”
Mộ Dung Bắc Tô ở trước mặt Thái hậu nói lâu như vậy, cẩn thận như vậy khiến cho thái hậu đoán được hết thảy.
“Tô Nhi, con thích La cô nương?”
Mộ Dung Bắc Tô lúng túng nằm lấy ngón tay của Thái hậu: “Tôn nhỉ không nói như v: “Con không nói vậy, nó đã viết lên mặt rồi.
Ôi, Tô Nhi nhà chúng ta cũng đã là người lớ đã biết giấu người trong lòng rồi. Tuy nhiên, nàng dường như không thể sinh con đẻ cái cho con, cũng không có biện pháp trong tương lai cưới nàng vào cửa, phụ hoàng và hoàng hậu của con nhất định sẽ không đồng ý”
Thật đáng tiếc thân thể có vấn đề, nết không nói không chừng lúc này đã cùng lão.
Lục định chuyện hôn nhân.
Lão Lục lại là người được sủng ái nhất ở đây, ngày thường yêu cầu cái gì thái hậu đều không đành lòng từ chối.
Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Tô buồn rầu, thái hậu lại cảm thấy đau lòng.