Nghĩ đến hành động đại nghịch bất đạo kia, hắn lặng người, vô cùng căng thẳng nhìn dáo dác xung quanh. “Không thể được! Bài học từ Lê Vương và Vũ Vương còn chưa đủ sao, cho dù cữu cữu nằm quân đội trong tay, nếu thành công thì không sao, một khi thất bại thì tất cả đều phải chết!”
“Điện hạ yên tâm, không nghiêm trọng đến mức đó đâu!”
Mưu thần nở nụ cười đầy ẩn ý: “Trữ quốc công đã bàn bạc với Liên tướng quân, hiện tại cách tốt nhất chính là khiến cho hoàng thượng phải lui một bước. Liên gia đã đợi đủ lâu rồi, lúc này chính là thời cơ. Điện hạ đừng quên, đoàn sứ thần Vinh Dương đến hỏi cười Thần vương phi rất nhanh sẽ tới thôi.”
“Chẳng lẽ ngoại công muốn. “Những năm gần đầy Thịnh Khang đã khôi phục lại, nhưng không đồng nghĩa với việc đủ khả năng để chống thù trong giặc ngoài. Nếu hắn cố ý nhắm vào tướng quân, tất nhiên sẽ không chọn thời điểm vào lúc đối nghịch với Vinh Dương, cho đến khi Hoàng Thượng thỏa hiệp với Vinh Dương, Thần Vương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Mộ Dung Bắc Quý bị dẫn dắt một cách dễ dàng: “Thần Vương làm sao? Hắn thích Triệu Khương Lan, còn có thể lấy trứng chọi đá sao?”
“Thần Vương có làm gì cũng không quan trọng. Quan trọng là, đến lúc đó, chúng ta phải kích thích mâu thuẫn giữa hai nước.”
Mưu thần tới gần Mộ Dung Bắc Quý, thì thầm bên tai hắn vài câu.
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Quý chợt lóe lên: “Hay, rất hay. Chủ ý này ngoại công nghĩ ra có phải không, ông ấy đang ở đâu?”
Mưu thần khẽ lắc đầu: “Thuộc hạ không rõ. Nhưng thuộc hạ tin rằng Trữ quốc công sẽ không đẩy ngài ra xa, ngài ấy luôn đứng phía sau ủng hộ ngài. Vì vậy ngài đừng quá lo lắng”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Quý cảm thấy hơi mất mát: “Chuyện lớn như vậy mà ngoại công chưa từng nói với bản cung. Ông ấy chỉ cần nhắc trước cho ta một tiếng, ta cũng sẽ không bày ra dáng vẻ khổ sở như vậy. Khi biết tin ông ấy gặp nạn, còn tận mắt thấy ông ấy “chết thảm” như vậy, bản cung thật sự rất suy sụp.
Mưu Thần đành phải giải thích: “Đương nhiên là Trữ quốc công muốn khiến cho điện hạ an tâm. Nhưng nhất cử nhất động của ngài đều bị mọi người nhìn chằm chằm, nếu để ngài biết trước thì sẽ không tránh khỏi việc để lộ sai sót. Chỉ có không biết mới làm cho người ta càng thêm tin tưởng sự việc, cho dù hoàng thượng hay đám người Thần Vương có lòng hoài nghi thì cũng sẽ không tìm ra được sơ hở từ ngài. Việc này vừa tốt cho ngài vừa tốt cho Trữ quốc công”
Đương nhiên Mộ Dung Bắc Quý hiểu được điều này. Đối với hắn, cho dù có thể nào đi chăng nữa, chỉ cần Trữ quốc công vẫn sống tốt, bình an vô sự là đủ rồi.
Tất cả những điều xảy ra ngày hôm nay, đều là do phụ hoàng ép buộc.
Vì vậy đừng trách họ tìm mọi cách để chống lại.
Vì chuyện của Trữ quốc công, Mộ Dung Bắc Hải đã bận bịu mấy ngày liền.
Cứ hai ba ngày Chiêu Vũ đế lại mời hắn vào cung bàn chuyện quan trọng, hắn nhìn ra được Chiêu Vũ đế đã hạ quyết tâm bắt gọn Liên Tư Thành.
Vì “cái chết” của Trữ quốc công xảy ra bất ngờ và kỳ lạ, họ đã bí mật đưa người trong phủ quốc công đến Kinh Triệu Phủ để tra hỏi nghiêm ngặt.
Thế nhưng vẫn chưa thu được bất kì manh mối nào.
Bận bịu vài ngày, hắn mới có chút thời gian rảnh rỗi hít thở không khí trong Vương phủ.
Lúc trước, Mộ Dung Bắc Hải chú ý đến thái độ khác lạ của Hứa Mạn Nhi trong yến tiệc, tuy nhiên vì thời gian không cho phép nên đành phải tập trung vào chuyện khác.
Trong những ngày bận rộn đó, hắn thậm chí còn không có thời gian quan tâm đến Hứa Mạn Nhi.