Triệu An Linh sờ sờ bụng nghĩ thầm, dù trời có sập xuống thì cũng không thể bỏ đói cái bụng mình được.
Nàng ta ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, nói tiểu nhị mang cho mình một lồng bánh ngọt và một ấm trà xanh.
Sau đó đỏ mắt mong chờ được bắt đầu ăn.
Ai mà ngờ, đồ ăn chưa đợi được, đã đợi được người khác đến.
“Nghiêm đại nhân?”
Triệu An Linh nhìn Nghiêm Chính từ cửa đi đến, giơ tay vẫy vãy hắn.
Chuyện trước đó của Triệu An Linh, Nghiêm Chính giúp đỡ rất nhiều.
Nên Triệu An Linh vô cùng cảm kích hẳn.
Nghiêm Chính thấy Triệu An Linh ngồi một mình bèn đi qua chào hỏi: “Triệu nhị tiểu thư đến dùng bữa à?”
“Đúng vậy. Điểm tâm sáng còn chưa ăn, ta đói gần chết. Nghiêm đại nhân cũng đến ăn à? Chi bằng ngồi ở đây, chúng ta cùng ăn, ta mời, cảm tạ chuyện lần trước ngài giúp ta”
Nghiêm Chính lắc đầu: “Ý tốt của Triệu nhị tiểu thư tại hạ xin nhận, nhưng ta còn có chút chuyện, không thể ngồi cùng người”
“Ồ, lẽ nào trong khách điếm này có án gì à?
Nghiêm Chính còn chưa mở miệng, chưởng quỹ đã nhận ra hẳn.
“Nghiêm đại nhân đến rồi à? Vương bà bà đã dặn dò, người đi thẳng đến ngồi ở phòng lầu hai là được, vị cô nương của Hầu phủ sẽ đến ngay thôi”
“Cô nương? Cô nương gì đấy?” Mặt Triệu An Linh đầy vẻ tò mò nhìn Nghiêm Chính nghiền ngẫm.
Nghiêm Chính ho một cách mất tự nhiên: “Có một vị trưởng bối trong nhà, nhờ người mai mối cho ta, hôm nay ta đến gặp vị cô nương kia”
“Ngài vẫn chưa có thê tử à? Ta cứ nghĩ quan viên trong Kinh Thành trẻ tuổi triển vọng như ngài chắc chản là miếng thịt ngon, nhất định bị người ta giành mất từ lâu rồi chứ”
Nghiêm Chính chỉ đành nói: “Vì trước đó mãi bận rộn với công vụ, ta vốn không có ý cưới thê tử. Nhưng gần đây, trưởng bối trong nhà hối lắm rồi, không trốn được”
Triệu An Linh hứng thú: “Hắn ta vừa nói Hầu phủ, là Hầu phủ nào vậy? Ngươi muốn gặp cô nương nào?”
“Là tiểu thư của Ninh Viễn Hầu phủ”
Nghiêm Chính không nói rõ là ai nhưng Triệu An Linh nghe một cái là đoán được ai ngay.
“Người gặp mặt ngài không phải là thứ nữ Vi Diễm của Ninh Viễn Hầu phủ chứ?”
Nghiêm Chính nhướng mày, Triệu An Linh thì vỗ đùi.
“Ây da! Sao lại là nàng ta chứ! Ta nói cho ngài hay, nữ nhân này không phải dạng hay ho gì đâu, thích tám chuyện tào lao sau lưng người ta nhất đó. Cô nương của gia đình quan viên ngũ phẩm trở lên, hơn nửa đã bị nàng ta nói xấu qua rồi”
Nghiêm Chính nghẹn lời, chợt không biết tiếp chuyện thế nào.
Triệu An Linh tiếc nuối tấm tắc mấy tiếng: “Người tốt như ngài, sao cho nàng ta được lợi như vậy, quả là bông hoa lài cắm bãi phân trâu”
Nghiêm Chính ho một tiếng: “Triệu nhị cô nương, hình như người ví von không hợp lắm”
“Thật mà. Ta khuyên ngài tuyệt đối đừng cưới nàng ta vào nhà, nếu không ngài nhất định sẽ hối hận. Ta muốn nói cho ngài nghe chút tin vịt này, hình như trước đây trong cung muốn làm mối nàng ta với lão Lục Mộ Dung Bắc Tô. Nhưng không may là lúc đó hôn sự Mộ Dung Bắc Tô và La Kiều Oanh vừa hủy bỏ. Rõ ràng Vi Diễm chẳng có quan hệ gì với Mộ Dung Bắc Tô, nhìn La Kiều Oanh không vừa mắt bèn đi nói xấu La Kiều Oanh với người khác. Có lần ta còn nghe được, nàng ta nói người ta chân thối, ngươi nói xem thể loại gì đây, La Kiều Oanh cởi giày trước mặt nàng ta bao giờ đâu, sao nàng ta biết chân người ta thối hay không?”
Nghiêm Chính nghe đến chuyện này, thật sự là khóc không được mà cười cũng không xong.
Vốn dĩ hắn không có ý định lấy vợ, chỉ muốn đến xem thử.
Nghe Triệu An Linh nói vậy, hắn càng không có hứng thú với vị Vi tiểu thư kia.