Triệu Khương Lan không thể không gọi linh lực lần thứ hai.
Lần này nàng không có lý do gì để tự an ủi bản thân bằng may mắn.
Một khi bình ngọc trắng thật sự rơi vào tay Lý Mặc, trải qua hắn xác nhận thành phần, đó chính kết luận chắc như đinh đóng cột, không còn lý do để thoát tội nữa.
Như thường lệ, Triệu An Linh bảo nha hoàn bên cạnh chuẩn bị mật ong, chuẩn bị trộn thuốc bôi lên vết thương.
Bỗng nhiên quản sự trong phủ dẫn theo một người đến.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc có chút trắng, nhưng khuôn mặt lại có vẻ vô cùng trẻ trung.
Quản sự giới thiệu: “Vương phi, vị này là Trần Kiều Nương nổi danh trong kinh. Nàng thập phần am hiểu dung nhan hoàn sinh, ngài thấy nàng bây giờ đã hơn nửa trăm tuổi lại da thịt như mỡ động, có thể thấy được nàng có phương pháp cô cùng hữu dụng. Không bằng để cho nàng xem vết thương cho người, có lẽ có biện pháp tốt hơn để làm mờ vết sẹo”
Triệu An Linh mừng rỡ, lập tức kéo Trần Kiều Nương hỏi han không ít.
Trần Kiều Nương chậm rãi nói chuyện, khiến Triệu An Linh vô cùng tin tưởng nàng.
Nàng rất tự tin đảm bảo: “Vương phi yên tâm, không quá nửa tháng, tiểu nhân sẽ có cách để khôi phục lại dung nhan của người” Nếu tiện, xin Vương phi có thể cho phép tiểu nhân được xem các loại thuốc mà Vương phi đã sử dụng.”
Triệu An Linh nháy mắt với nha hoàn: “Đi đi, lấy bình thuốc kia ra đây.”
Nha hoàn chạy về phòng lấy.
Một lát sau, nàng ta bối rối chạy đến: “Không hay rồi Vương phi”
Triệu An Linh giận dữ quát lên: “Cái gì không hay, điên cuồng kiểu gì nữa, có chuyện nhanh nói.”
“Thuốc bôi kia, thuốc kia đã biến mất!”
“Cái gì!”
Triệu An Linh lập tức đứng lên.
Hiệu quả của loại thuốc đó khiến nàng hoàn toàn tin tưởng, bởi vì vết thương trên mặt nàng so với trước đây đã tốt hơn nhiều.
Thời khắc mẩu chốt này mà thuốc lại không thấy, thật là muốn chết!
“Làm sao lại không thấy được, bản cùng vẫn luôn để thứ đó trong phòng. Còn không nhanh chóng để điều tra, xem ai lớn mất trộm thuốc, nếu để cho bản cùng phát hiện, nhất định phải dùng gậy đánh chết nó!”
Trần Kiều Nương vừa nghe lời này liền biến sắc.
Nàng vốn là nhận một khoản tiền lớn để tìm cách lấy thuốc từ Ngữ vương phủ.
Nhưng sắp thành công rồi, sao bây giờ lại có người đoạt trước một bước.
Nếu thứ đó bị mất, không phải là cuộc giao dịch này hỏng rồi hay sao. Triệu An Linh vội vàng đến quay vòng vòng, làm sao còn có tâm tư lại để ý nàng.
Trần Kiều Nương liền tìm một lý do vội vàng rời đi, vội vàng trả lời người khách kêu nàng làm việc.
Trong dịch quán, Lý Mặc cắn chặt răng: “Cái gì, thuốc đã biến mất, làm sao có thể biến mất vào thời khắc này?” “.
Long Vệ đành phải kiên trì trả lời: “Chúng ta tiêu tốn số tiền lớn tìm một nữ nhân am hiểu làm đẹp đi Ngũ vương phủ tiếp cận Ngũ vương phi. Vốn sắp thành công rồi, Ngũ vương phi liền để cho người đi lấy thuốc kia. Ai biết nha hoàn vội vàng nói đồ đạc không có, kẻ đó liền nhanh chóng đến thông báo cho thuộc hạ. Bệ hạ, chuyện này, nếu thật sự mất rồi, nghĩ đến cũng sẽ không dễ dàng tìm được nữa”
“Thần vương phi, nhất định là Thần vương phi. Nếu đồ vật ở trong Ngũ vương phủ, tất nhiên, cũng sẽ không dễ dàng bị người ta đánh cắp. Có thể có thủ đoạn giấu trời vượt biển lấy đồ ra, ngoại trừ nàng còn có ai! Nhưng nàng làm sao tới, trẫm liền mất đi chứng cứ mấu chốt nhất.”
Lý Mặc không thuận lợi lấy được thứ mình muốn thì vô cùng phiền lòng.
Hắn ta không phải là người chỉ ngồi chờ chết.
Dù cho có một chút xíu khả năng, hắn cũng không hy vọng Triệu Khương Lan cùng Mộ Dung Bắc Uyên bình an vô sự.
Lý Mặc nghĩ đến ngày đó hắn nhìn thấy thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên đối với Triệu Khương Lan.
Thời điểm Triệu Khương Lan che chở mình, cơ hồ coi như là có trăm ngàn lỗ hổng.
Thế nhưng khi nàng muốn Mộ Dung Bắc Uyên không truy cứu nữa, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn là thỏa hiệp.
Đó là một loại có thể nói là vô điều kiện dung túng, hoặc là nói là cưng chiều.
Mà Triệu Khương Lan nhìn Mộ Dung Bắc Uyên ánh mắt, cũng tràn đầy tình yêu, như keo như sơn.
Chương 644
Điều này làm cho Lý Mặc lập tức cảm thấy rất khó chịu.
“Mộ Dung Bắc Uyên không nên tin tưởng Triệu Khương Lan như vậy” Lý Mặc có chút suy nghĩ xấu xa.
Bởi vì có một khả năng, vị hoàng hậu có năng lực siêu quần của hắn khởi tử hồi sinh, sống nhờ trên thân thể người khác.
Cũng chiếm cứ thân phận không thuộc về mình.
Nếu thật sự là như thế, Lý Hâm dám nói rõ ràng tất cả với Mộ Dung Bắc Uyên sao?
Lý Mặc quyết định khuấy động hồ nước đang yên ả kia.
Ngày Triệu Khương Lan say rượu, ở trong phòng của y rơi xuống một cây trâm ngọc.
Đó là khi nàng vô tình rơi xuống khi nàng lung lay cơ thể của mình.
Lý Mặc nhặt lên sau đó vốn nên trả lại cho nàng, nhưng xuất phát từ tâm tình không thể nói rõ ràng, hắn đã cất chiếc trâm lại.
Nhưng bây giờ hắn ta đã đổi ý.
Thần vương phủ, bên trong Tịch Chiếu Các.
Triệu Khương Lan suy yếu nằm trên giường, nàng đang phát sốt nhẹ.
Sở Sở vội đến mức xoay quanh: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Vương phi đã nhiều lần vô duyên vô cớ phát sốt. Lần trước có thể là bởi vì nguyên nhân rọi hình phạt gây khó chịu, nhưng lần này không có dấu hiệu liền bị bệnh, Vương gia trở về ta thật sự không biết làm thế nào để giải thích”
Mai Hương thì rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, nàng thay Triệu Khương Lan dùng linh lực lấy được bình bạch ngọc giấu ở vị trí bí mật, không tiếng động thở dài.
Nếu như không phải không có cách nào, Triệu Khương Lan tuyệt đối sẽ không dễ dàng vận dụng lực lượng nguy hiểm này.
Bây giờ nàng lại ngủ thiếp đi, cũng không biết khi nào mới có thể hoàn toàn bình phục.
Mộ Dung Bắc Uyên sau khi trở về phủ phát hiện Triệu Khương Lan lần thứ hai phát sốt, quả nhiên lại nổi giận một hồi.
“Các ngươi hầu hạ Vương phi như thế nào, vì sao nàng lại bị bệnh? Nếu như các ngươi không biết hầu hạ, ngày mai cút ra khỏi phủ cho bản vương”
Sở Sở cùng Mai Hương đành phải quỳ xuống nghe mắng.
Triệu Khương Lan nửa mộng nửa tỉnh lại nghe được những lời này, giãy dụa muốn đứng lên.
Nhưng nàng lâm vào trong hư không mộng cảnh vô tận, trong đầu giống như một cái đầm lầy vô biên, lôi kéo nàng trầm xuống.
Mộ Dung Bắc Uyên đau lòng ngồi bên nàng, đưa tay ôm lấy bả vai nàng.
Lúc này, lại có hạ nhân thông báo: “Ngoài cửa có một vị công tử, nói là người của Vương phi, yêu cầu gặp Vương gia cùng Vương phi”
“Là ngươi bè gì, Vương phi hôm nay thân thể không thích hợp gặp khách, để cho người trở về.”
Hạ nhân đáp: “Đối phương nói vương phi có thứ gì đó để lại cho hắn, hắn cố ý đưa về, nhưng đồ đạc rất quan trọng, bởi vậy cần phải tự mình đưa đến tay ngài và Vương phi”
Nghe được lời này, Mộ Dung Bắc Uyên hồ nghi đứng dậy.
“Bản vương đi ra ngoài xem một chút.”
Mộ Dung Bắc Uyên không nghĩ tới Lý Mặc còn có lá gan dám đến vương phủ.
Từ lần đầu tiên gặp Lý Mặc, hắn liền cảm thấy người này làm cho hắn rất không thoải mái.
Tuy rằng hắn mang tiếng là ân nhân cứu mạng của Triệu Khương Lan, thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên luôn cảm thấy thái độ của Triệu Khương Lan đối với hắn không đơn giản như vậy.
Họ dường như có một mối quan hệ không rõ ràng.
Để cho Mộ Dung Bắc Uyên rất không thích.
“Ngươi làm gì ở đây?”
Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt lạnh lùng.
Bởi vì lúc trước đáp ứng Triệu Khương Lan, cho nên hắn rất miễn cưỡng thả tên trộm này đi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta có thể thả hắn nhiều lần.
Chương 645
Lý Mặc nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên, khẽ mỉm cười, từ trong tay áo móc ra một thứ.
Trong phòng, Mai Hương từ khi nghe hạ nhân nói có khách đến đưa đồ, liền cảm giác vô cùng không ổn.
Nàng bí mật sử dụng khinh công bay đến sân trước để xem người đến là ai.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt của Lý Mặc, nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này trở lại phòng đi tìm Triệu Khương Lan.
“Vương phi, Vương phi ngài tỉnh lại. Có chuyện lớn rồi”
Sở Sở thấy Mai Hương vội vàng lắc lắc thân thể Triệu Khương Lan như vậy, vội vàng muốn ngăn cản nàng.
“Ngươi đang làm gì!” Vương phi lúc này thân thể đang suy yếu, người để cho nàng ngủ một lát không được sao, nhất định phải lắc lắc nàng mạnh như vậy làm cái gì?
“Ngươi không biết, lửa cháy đến lông mày rồi còn ngủ gì nữa”
Mai Hương lười nói nhảm, nàng dùng nội lực đánh Triệu Khương Lan một chút.
Triệu Khương Lan bị nội lực đánh thức, lập tức ho khan không ngừng.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Nàng hỏi với khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt.
Tiền viện, Mộ Dung Bắc Uyên đưa tay nhận lấy thứ đồ mà Lý Mặc đưa tới.
Mở cái hộp ra nhìn, bên trong lại là một cây trâm bạch ngọc vô cùng quen mắt.
“Đây là đồ đạc của Thần vương phi, vô tình bỏ sót trong phòng tại hạ, cho nên tại hạ cố ý đưa tới.”
Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt có chút khó coi.
“Để lại trong phòng của ngươi?” Khi nào nàng ấy lại đến gặp anh?”
“Đêm ngày mồng bảy. Ngày đó Vương phi uống rất nhiều rượu, uống say quá, vô tình lạc đến chỗ tại hạ”
Mộ Dung Bắc Uyên không kiên nhẫn cắt đứt hắn: “Ngươi nói nhảm cái gì! Vương phi từ khi nào uống rượu, ngày mồng bảy nàng không hề uống rượu, làm sao có thể uống quá nhiều đi tìm ngươi, người đang nằm mơ sao?”
Lý Mặc bất giác nắm lấy ngón tay.
Không uống rượu à?
Chẳng lẽ Triệu Khương Lan đang lừa gạt hắn……
Hắn rõ ràng nhớ rõ ngửi thấy mùi rượu rất nồng đậm, còn có mị thái lúc nàng không tỉnh táo.
Huống chi nếu như là thời điểm tỉnh táo, nàng làm sao có thể nhầm hắn trở thành Mộ Dung Bắc Uyên.
Cũng làm ra kiểu cư xử thân mật đó.
“Tại hạ tuyệt đối sẽ không nhớ lầm. Chính là đêm mồng bảy, nàng đi đến cửa hàng ‘Lan Tâm và đi vào phòng tại hạ. Bởi vì say rượu, Vương phi có vẻ rất không tỉnh táo, đi bộ cũng xiêu vẹo. Sau đó nàng còn hiểu lầm ta thành Vương gia.”
Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt âm trầm phảng phất có thể vắt ra nước.
Đêm mồng bảy đúng là Triệu Khương Lan đã đi ra ngoài.
Nàng cũng đi đến Lan Tâm thật, lúc trở về liền phát sốt cao, mang về một bình thuốc không biết từ đầu đến.
Như vậy người này nói Triệu Khương Lan hiểu lầm hắn thành mình, đến tột cùng là có ý gì?
“Ngươi nói rõ ràng cho bản vương, cái gì gọi là hiểu lầm thành bản vương?”
Lý Mặc gần như tàn nhẫn nở nụ cười.
“Bởi vì nàng gọi ta là phu quân, còn theo ta mười ngón tay siết chặt, cả người vùi vào trong ngực ta, vô cùng thân mật.”
Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt xanh mét: “Càn rỡ! Danh dự của Vương phi, há có thể để cho người nói thành như vậy?
“Có phải hãm hại hay không, chờ Vương phi tới, tự có kết luận”
Cách đó không xa, Triệu Khương Lan hô hấp bất ổn bước nhanh tới.
Cả người nàng kỳ thật đã không còn chút sức lực nào nữa, nhưng vẫn ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự tình, không thể không cố gắng chống đỡ đối mặt với tất cả những chuyện này.
“Ngươi muốn bản cũng nói cái gì?”
Sau khi nghe được câu cuối cùng của Lý Mặc, Triệu Khương Lan lên tiếng bức hỏi.
Mộ Dung Bắc Uyên trầm mặc nhìn nàng một cái.
Triệu Khương Lan còn sinh bệnh, có vẻ tái nhợt tiều tụy.
Chương 646
Theo lý thì, lúc này nàng hẳn là ở trên giường tiếp tục hôn mê.
Các nha hoàn cũng tuyệt đối không có lá gan dám làm phiền nàng.
Nhưng nàng vội vàng chạy tới, thậm chí còn không kịp sửa soạn vẻ ngoài.
Chỉ có thể chứng minh là có người thông báo cho nàng, hơn nữa người báo tin biết chuyện này đối với Triệu Khương Lan mà nói rất quan trọng.
Mộ Dung Bắc Uyên trong lòng căng thẳng, hắn không muốn tin tưởng nhưng không thể không đối mặt tình huống bày ra trước mắt hẳn.
Hắn đem hộp thu nạp ngọc trâm đưa cho Triệu Khương Lan: “Tự mình xem đi. Vị ân nhân cứu mạng này của người nói, đêm mồng bảy, người đi ‘Lan Tâm tìm hắn, vô tình đánh mất một cây trâm ngọc. Đây có phải là trâm ngọc của ngươi không?”
Triệu Khương Lan chậm rãi nhìn cây trâm một cái, sau lưng nàng trong nháy mắt bốc lên mồ hôi lạnh.
Ngàn tính vạn tính, không tính đến Lý Mặc lại dám tìm tới.
Hắn không hề che giấu chút nào, thậm chí là tìm đến đây với tư tưởng sẵn sàng phá nát mọi thứ.
Người này chẳng lẽ cũng không sợ Mộ Dung Bắc Uyên ở dưới cơn thịnh nộ một kiếm chém hắn sao!
“Vương phi. Đây có phải là cây trâm của nàng không?”
Thấy Triệu Khương Lan thật lâu không mở miệng, Mộ Dung Bắc Uyên khôn kiên nhẫn lại hỏi một lần.
Triệu Khương Lan mở miệng, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Nàng rất muốn nói không, nhưng điều đó không thể nói dối.
Mộ Dung Bắc Uyên biết cây trâm này.
Bởi vì cách đây không lâu, chàng cũng khen ngợi thứ này rất đẹp, vô cùng nổi bật khí chất của nàng.
Mộ Dung Bắc Uyên có trí nhớ rất tốt.
Hắn sẽ không quên những thứ đã có ấn tượng như thế này, ngay cả khi nó chỉ là một chi tiết rất nhỏ.
Cho nên Triệu Khương Lan không dám phản bác.
Không đợi được Triệu Khương Lan trả lời, Mộ Dung Bắc Uyên đau khổ nở nụ cười.
Nụ cười này mắt thường có thể thấy được xa vời, cho dù là lộ ra trên khuôn mặt xuất trần này của hắn, vẫn khiến người ta cảm thấy so với khóc còn khó coi hơn.
Triệu Khương Lan ngón tay cầm lấy cái hộp, gật đầu: “Là của thiếp”
“Hắn nói tối hôm đó người uống rất nhiều rượu, hơn nữa hiểu lầm hắn thành bản vương, cũng là thật sao?”
Triệu Khương Lan gian nan khô khốc mở miệng: “Ta không nhớ được nhiều”
“Vương phi, đêm đó ngươi sốt cao không lùi, thân thể suy yếu đến cực điểm, từng uống rượu, làm sao từng say?” .
Lý Mặc thì từ lời nói của Mộ Dung Bắc Uyên nghe được tin tức quan trọng hắn muốn biết.
“Sốt cao không lùi, suy yếu đến cực điểm?”
Hắn thấp giọng lặp đi lặp lại một lần, nhìn thẳng về phía Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan ở đáy mắt của y nhìn thấy khiếp sợ, bị thương, cùng cảm giác châm chọc.
“Lúc người gặp ta, rõ ràng thân thể cũng không có gì đáng ngại, vì sao sau đó liền sốt cao không lui, sinh bệnh nặng. Thần vương phi, cho nên ngày đó, thời điểm người nắm lấy tay ta, đến tột cùng đang làm chuyện gì!”
Nghe Lý Mặc chất vấn, Triệu Khương Lan cơ hồ muốn chật vật chạy trốn.
Tuy rằng khi nàng đối mặt với hắn, vốn là đường đường chính chính, chứ không phải lùi bước sợ hãi.
Những ánh mắt Lý Mặc giống như Hải Đông Thanh hắn nuôi dưỡng, xuyên qua tất cả.
Tất cả những lời nói dối của nàng, che giấu, tại thời điểm này dần dần sụp đổ.
“Bản cũng không nhớ rõ đêm đó đã xảy ra chuyện gì, cho nên người nói cái gì cũng là lời một mặt phía, bản cung dựa vào cái gì muốn giải thích cho ngươi.”
Triệu Khương Lan đỡ lấy mép bàn, như vậy không đến mức suy yếu đến ngã xuống.
Lý Mặc lại giống như nghe được một trò đùa lớn lao.
“Không nhớ gì cả sao? Thần vương phi, ngươi thật sự dám nói. Nếu hôm nay ta nói cho Thần Vương điện hạ biết, người cùng ta làm hành động thân mật không chỉ đơn giản như nắm tay, ngươi cũng còn muốn cắn chặt răng nói ngươi không nhớ rõ sao?”
Triệu Khương Lan run lên.
Một giây sau, một cỗ sát khí đập vào mặt.
Chương 647
Mũi kiếm của Mộ Dung Bắc Uyên chỉ thẳng vào Lý Mặc, sắc mặt sớm đã lạnh như băng.
“Ngươi quá càn rỡ, bản vương lúc trước buông tha cho ngươi một lần, người thật sự cho rằng bản vương sẽ vẫn không so đo với người, nơi này của bản vương, người chết bao nhiêu lần cũng không quá đáng?”
Triệu Khương Lan thảng thốt nhìn bọn họ.
Lý Mặc cũng không hề kinh hoàng, hắn xoay người nhìn Triệu Khương Lan, lại quay đầu cười cười với Mộ Dung Bắc Uyên: “Nhưng ta đoán, Vương phi hẳn là sẽ không muốn ta xảy ra chuyện”
Triệu Khương Lan đau đớn nhắm mắt lại.
Nàng quá hiểu Lý Mặc, lúc Lý Mặc điên cuồng không ai có thể chống đỡ được.
Tình huống trước mắt, cho dù Lý Mặc không tìm được bình bạch ngọc nàng thay từ bên trong Thông Thất bảo tháp cũng vô ích.
Chỉ cần Lý Mặc biết ngày đó nàng giả say cố ý nắm tay hắn, thực tế là lợi dụng thân thể của hắn gọi thuốc.
Sau đó còn bởi vì việc sử dụng linh lực sinh ra một căn bệnh lớn.
Thì vấn đề này đã chắc chắn.
Lý Mặc giống như nhìn thấy sự bất đắc dĩ và phiền não của nàng.
Hắn khiêu khích bình thường đối với Mộ Dung Bắc Uyên cười, sau đó đè nén lửa giận nhìn về phía Triệu Khương Lan: “Thần vương phi, ngươi sẽ nỡ để cho ta chết sao?”
Lời này nói mập mờ đến cực điểm.
Triệu Khương Lan đã không dám nhìn nét mặt của Mộ Dung Bắc Uyên.
Bây giờ nàng thà không lấy lại ký ức của kiếp trước.
Nếu nàng không nhớ bất cứ điều gì, Lý Mặc sẽ không có bất kỳ tư cách để đe dọa chính mình.
Nhưng nàng đều nhớ rõ.
Còn nhớ sau khi người nhà nàng đều chết, Lý Mặc đã đưa nàng vào cung như thế nào, cả ngày ở bên nàng trấn an nàng.
Cũng nhớ bọn họ cùng nhau ứng phó lão hoàng đế, cùng nhau làm học tập, cùng nhau phê duyệt tấu chương, cùng nhau làm người tuyết.
Nàng không thể vứt bỏ từng chút từng chút dấu vết của số mệnh đã khắc sâu trong máu thịt ấy được.
Những người đã từng là một phần cuộc sống đầy đủ và sinh động của nàng Cho dù cuối cùng nàng chết trong tay Lý Mặc, Triệu Khương Lan đối với hắn cũng chưa từng có qua cái loại thống hận mãnh liệt này.
Nhiều nhất là một chút thương cảm tránh mà không nói mà thôi.
Bởi vì những thứ mà người này đã từng cho nàng, chung quy là lớn hơn tổn thương mà hắn cho nàng.
Lúc Lý Mặc hỏi ra câu kia, Mộ Dung Bắc Uyên cũng nhìn Triệu Khương Lan, phảng phất đang chờ đáp án của nàng.
Triệu Khương Lan né tránh ánh mắt có chút bức bách của hắn, nhìn đôi tay đỡ bên bàn của mình và nói: “Vương gia, ngươi thả hắn đi. Thiếp sẽ giải thích tất cả mọi thứ với chàng, nhưng người đàn ông này, hãy để hắn ta đi”.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không có thu kiếm lại, hắn lạnh lùng mím môi: “Nàng còn muốn che chở hắn? Chỉ là cứu người một mạng, lần trước bản vương đã tha cho hắn một lần, ân tình lớn hơn nữa, cũng đã trả hết”.
Lý Mặc khinh thường cười nhạo một tiếng: “Thần vương điện hạ, ngươi nói sai rồi. Thật ra Vương phi lừa gạt ngươi, ta không hề cứu mạng nàng.
Đây là lần đầu tiên ta tới kinh thành, trước khi tới nơi này, ta chưa từng gặp qua Vương phi, làm sao có thể cứu thăng”
Ngón tay Mộ Dung Bắc Uyên cầm chuôi kiểm, giờ phút này càng thêm dùng lực.
Ngón tay của hắn bởi vì ẩn nhẫn nổi lên một tầng màu trắng, gân xanh trên tay nổi lên.
“Phải, người chưa bao giờ cứu nàng ấy?”
“Chưa bao giờ có”.
Triệu Khương Lan thấp giọng quát mắng Lý Mặc một câu: “Đủ rồi, rốt cuộc người muốn thế nào!”
“Ta cũng không có muốn kiếm chuyện, chẳng qua là nói cho hắn biết một ít sự thật vương gia không rõ ràng mà thôi. Kỳ thật ta vẫn luôn rất khó hiểu, Vương phi đến tột cùng vì sao nhất định phải cứu ta, thậm chí không tiếc vì bảo vệ ta một lần nữa lừa gạt phu quân mình vậy?”
Triệu Khương Lan không nhìn hắn nữa, chỉ là có chút bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Thiếp có thể giải thích, chàng để cho hắn rời đi đã.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm Triệu Khương Lan một hồi lâu, chung quy là thu hồi kiếm.
Chương 648
“Người tới, đem người này áp giải cho bản vương vào địa lao vương phủ, nghiêm chỉnh trong coi”.
Triệu Khương Lan ấn chặt mi tâm, trách cứ Lý Mặc, cơ hồ là đang khẩn cầu Mộ Dung Bắc Uyên: “Ngươi không thể để cho hắn đi sao?”
“Không thể” Mộ Dung Bắc Uyên biểu tình rất lạnh lùng: “Ngươi không đem tất cả sự tình nói rõ ràng, ta sẽ không để cho hắn đi”
Triệu Khương Lan cảm thấy Lý Mặc lại dám một mình tới đây, bên cạnh hắn nhất định là có Long Vệ đi theo.
Nhưng khi thị vệ vương phủ đem Lý Mặc áp giải xuống, hắn nửa điểm cũng không có phản kháng.
Hắn phảng phất chính là đang chờ Triệu Khương Lan phản ứng.
Thậm chí còn đang thăm dò nếu mà mình thật sự bị Mộ Dung Bắc Uyên lưu lại, Triệu Khương Lan có thể lần thứ hai ra tay cứu mình hay không.
“Ngươi là một tên điên” Triệu Khương Lan nhìn Lý Mặc, mặt không chút thay đổi mắng một câu.
Lý Mặc lại nhếch khóe miệng, cứ như vậy bị mang đi.
Chờ Lý Mặc đi, Mộ Dung Bắc Uyên kéo cổ tay Triệu Khương Lan, đem nàng kéo đến trong thư phòng của mình.
Bước chân của hắn có chút nhanh, Triệu Khương Lan không chịu nổi, bước chân lảo đảo đi theo.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe được tiếng nàng trầm trọng thở hổn hển, cảm thấy không đành lòng.
Liền quay đầu lại ôm lấy nàng.
Triệu Khương Lan trong lòng rất khó chịu, nàng biết lừa gạt không được nữa, cũng biết tình huống chân thật kinh người đến mức nào.
Nàng vùi đầu vào trong ngực Mộ Dung Bắc Uyên, nhịn không được nghĩ.
Nếu mà Mộ Dung Bắc Uyên biết nàng kỳ thật là người khác, căn bản không phải là lúc trước hắn cứu mạng ân nhân bản thân.
Hắn sẽ nghĩ gì?
Có thể hay không sợ hãi, dù sao đối với Mộ Dung Bắc Uyên mà nói, Triệu Khương Lan chân chính, chỉ là một sợi hồn tàn phiêu linh trên đời mà thôi.
Có lẽ vì bệnh tật, cảm xúc của con người bây giờ cũng sẽ trở nên rất mong manh.
Ngón tay Triệu Khương Lan không tự chủ được nắm chặt vạt áo Mộ Dung Bắc Uyên.
Đáy mắt có chút ẩm ướt, nhưng bị nàng đè xuống.
Đến thư phòng, Mộ Dung Bắc Uyên một cước đạp cửa phòng ra.
Có tỳ nữ định tiến vào rót trà, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc người một cái: “Đều đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của bổn vương không cần tiến vào”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không có chậm trễ Triệu Khương Lan, đem nàng đặt ở trên sập mềm, còn lấy ra gối cho nàng đệm.
Hắn đưa tay sờ sờ đầu nàng, Triệu Khương Lan cảm thấy rất khổ sở, dùng ngón tay bao phủ trên mặt bàn tay Mộ Dung Bắc Uyên.
Sau đó, nước mắt của nàng rơi xuống không hề báo trước.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng co rút đau đớn.
“Ta còn chưa nói nàng câu gì, ngược lại nàng còn tự mình khóc. Khóc cái gì?”Mộ Dung Bắc Uyên dùng ngón cái dùng sức lau nước mắt của nàng.
Nhưng lau không xong, nàng không ngừng khóc, cuối cùng vươn bàn tay che lại đôi mắt.
Những giọt nước mắt chảy ra từ ngón tay của nàng một lần nữa.
“Đừng khóc, đừng khóc”
Mộ Dung Bắc Uyên thở dài: “Nếu mà nàng thật sự không muốn nói, vậy thì thôi, ta không hỏi”
“Nhưng người kia, ta không thể thả đi.”
Triệu Khương Lan hút mũi nhịn xuống nước mắt: “Thiếp nói cho chàng biết, thiếp sẽ nói cho chàng biết mọi chuyện. Xin lỗi, thiếp thực sự không cố ý lừa dối chàng, thiếp thực sự không có cách nào. Bởi vì thếp không dám nói, tất cả mọi thứ là quá kỳ lạ và khó tin, có lẽ chàng sẽ cảm thấy đang nghe những câu chuyện ma, nhưng, nhưng thiếp …”.
“Chuyện này muốn từ khi Ninh Vân ở trong phủ, vu oan ta giết chết nha hoàn của nàng ngày đó…”
Chương 649
Triệu Khương Lan nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, vẫn cầm ngón tay hắn.
Dường như động tác này có thể cho nàng đủ cảm giác an toàn và dũng khí, để nàng có thể nói những lời sau này.
“Thật ra thiếp không phải vương phi của chàng, mà là một người khác.”
Mộ Dung Bắc Uyên lúc đầu không nghe rõ, nhíu mày không biết nàng đang nói cái gì hồ đồ.
“Cái gì không phải vương phi của ta, không phải nàng làm Vương phi thì người khác không được, Triệu Khương Lan nào có tỷ muội đồng bào”
Triệu Khương Lan yên tĩnh nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt rùng mình.
“Nàng, nàng rốt cuộc là ai?”
“Thiếp vốn đã chết rồi.”
Nàng nghe được tiếng nói càng thêm bình tĩnh của mình: “Nhưng lúc thiếp mở mắt ra lại ở trong thân thể Triệu Khương Lan. Vương phi chân chính của chàng, chủ nhân vốn có thân thể này, sau khi chịu đựng mấy chục roi ngày đó, nàng ta đã tắt thở. Sau đó, vì một số lý do thiếp không thể giải thích nổi, linh hồn thiếp gắn liền với cơ thể của nàng và sống lại”
Mộ Dung Bắc Uyên trợn to hai mắt nhìn nàng.
Cổ họng của hắn trượt lên trượt xuống, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Có lẽ bởi vì kiếp trước thiếp là một vụ y, cho nên sau khi chết mới có một số hiện tượng khác với người bình thường xảy ra. Thiếp thật sự không biết vì sao lại tới nơi này, sẽ biến thành Triệu Khương Lan, hơn nữa thiếp còn có thể nhớ rõ tất cả mọi chuyện, ký ức nguyên chủ toàn bộ đều ở trong đầu thiếp, bởi vậy thiếp có thể nhớ rõ chàng, nhớ rõ thân phận, cũng có thể giấu tất cả mọi người!
Trách không được, trách không được bắt đầu từ ngày đó, Triệu Khương Lan liền trở nên vô cùng khác lạ.
Mộ Dung Bắc Uyên lúc đó tin lời của nàng, lầm tưởng nàng cố ý ra vẻ vụng về.
Nhưng thời điểm mấu chốt không giấu được liên hiện ra tính cách chân thật.
Hiện tại mới biết được, là chủ nhân thân thể này đã đổi làm người khác.
Như vậy lúc trước Triệu Khương Lan, Triệu Khương Lan chân chính……
Chết rồi?
Bị hắn ngày đó bảo vệ Ninh Vân, trừng phạt dùng roi hình đánh chết?
Môi Mộ Dung Bắc Uyên rung động vài cái, bất giác tránh thoát tay bị Triệu Khương Lan cầm.
Nàng nhìn hành động này một cách mất mát và không đưa tay ra để kéo hắn ta.
“Nàng chết rồi, nàng đã chết.”
Mộ Dung Bắc Uyên thống khổ che ngực.
Nếu mà hắn không biết năm đó bị độc xà cắn sau đó cứu người của mình kỳ thật là Triệu Khương Lan mà nói, hắn có lẽ sẽ không có bị thương lớn như vậy.
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã tin tưởng người cứu mình là ai.
Hắn cố gắng hết sức để bù đắp, cứu vãn, dùng hết toàn lực để đối xử tốt với nàng.
Hết lần này tới lần khác nàng nói cho mình biết, người năm đó đã sớm chết?
Triệu Khương Lan có chút luống cuống nhìn lòng bàn tay trống rỗng, trầm mặc nhắm mặt.
Cách hồi lâu, Mộ Dung Bắc Uyên mới có chút khàn khàn mở miệng: “Cho nên từ lúc đó trở đi, người mới biến thành bộ dáng kiếp trước. Tinh thông y thuật, thúc đẩy chim thú, còn có linh lực khó lường”
Nàng miễn cưỡng gật đầu: “Phải. Thiếp xin lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ nói sự thật với chàng. Lúc đầu là cảm thấy, Triệu Khương Lan sống không may như vậy, nếu thiếp đã biến thành nàng, thiếp sẽ không mặc cho người khác bắt nạt như trước đây. Sau đó, thái độ của chàng đối với thiếp đã thay đổi, thiếp càng không thể nói ra sự thật”
“Loại chuyện này cho dù hiện tại nói ra, vẫn vô cùng kinh hãi vô lý, dù cho bất cứ ai biết được, đều sẽ cảm thấy thiếp là quái vật ma quỷ. Nên thiếp nhất định phải giấu diếm, chỉ có thể lừa gạt chàng. Càng về sau, ta càng luyến tiếc phá vỡ sự bình an hiện tại, chàng đối xử với thiếp càng ngày càng tốt, thiếp cũng có tình cảm với chàng, nếu như cho chàng biết thực tế thiếp không phải vương phi của chàng, chỉ là một người chiếm thân phận giữa chừng, thiếp không biết chàng sẽ nghĩ như thế nào?
trong đầu Mộ Dung Bắc Uyên rối loạn.
Hắn đặt bàn tay của mình trên trán của mình: “Cuối cùng thì nàng là ai, người đàn ông đó là ai, nàng thực sự là gì!” “