Tiểu Dương che mặt bất đắc dĩ.
Ở đây đương nhiên là có trâm, hơn nữa còn có rất nhiều trâm.
Hắn ta giả vờ lấy mấy cây trâm từ trên giá xuống: “Những mẫu mới nhất của cửa hàng đều ở đây, mời công chúa lựa chọn” Mộ Dung Bắc Uyên nhớ lại những lời đã nói lúc trước rồi nói với Triệu Khương Lan nói: “Công chúa thích gì thì cứ tự nhiên chọn vài món, là quà bản vương tặng cho công chúa. Tối hôm qua, ta nói mu quà gặp mặt cho muội, bây giờ muội còn tự chọn được thì tốt rồi: Triệu Khương Lan cười khổ một tiếng: “Không cần phải khách sáo.
như vậy đâu” “Để Thần vương thanh toán đi. Dù sao Thần vương phủ cũng có tiền, muội nhận rồi đệ ấy còn thấy vui mừng nữa” Mộ Dung Bắc Hải đang xem náo nhiệt, còn đứng bên cạnh bổ sung.
Triệu Khương Lan đành tiện tay chọn mấy thứ, thực ra nàng còn chẳng nhìn qua chúng.
Ngược lại Mộ Dung Bắc Uyên lại móc túi tính tiền vô cùng có thành ý: “Tất cả là bao nhiêu lượng?” Tiểu Dương lạch cạch tính một chút: “Ba mươi lượng” Triệu Khương Lan lén trừng mắt với hắn ta, ra hiệu cho hắn ta nói bớt đi một chút.
Tiểu Dương vội vàng mở miệng: “Không đúng, không tính tiền” Mộ Dung Bắc Uyên mỉm cười lắc đầu: “Không tính tiền? Các ngươi mở cửa tiệm kinh doanh, chẳng lẽ lại làm ăn lỗ vốn sao? Được rồi, gói lại cho công chúa, ta để ba mươi lượng bạc ở đây” “Công chúa là khách quen ở đây của chúng tôi, có thể giảm giá một chút, lấy ngài 15 lượng bạc” Tiểu Dương luống cuống tay chân trả bạc.
lại cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhưng hắn không chịu cầm: “Được rồi, các ngươi dù có kiếm được nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì cũng không có lời được nhiều như vậy.
Đừng vì bán cho bản vương và công chúa mà cố tình hạ thấp giá xuống.
Số bạc còn lại ta thưởng cho các ngươi uống trà.” Tiểu Dương vội vàng nói “vâng” rồi nhanh chóng gói lại đồ cho Triệu Khương Lan.
“Công chúa còn muốn mua gì nữa không?” Mộ Dung Bắc Hải điềm nhiên hỏi.
Triệu Khương Lan xua tay: “Không có, không có, muội mua xong rồi, chúng ta mau đi thôi.” Nàng thật sự rất sợ, đến Lan Tâm có một chuyến mà lại chạm mặt Mộ Dung Bắc Uyên.
Chỉ mong mấy người Tiểu Dương không nói hươu nói vượn.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn ra Triệu Khương Lan lo lắng không yên nên đưa ra ý kiến muốn đưa nàng về cung trước. Hai người cáo từ với Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên đi cách sau đó một chút, tự nhiên võ đầu một cái: “Ây ya, quên mất thứ này, quên mất không gói cây trâm hoa mai này cho công chúa rồi” Nhưng cũng không sao, nếu Triệu Khương Lan thật muốn thì lần sau nàng tới là được.
Đây là cửa tiệm của nàng, nàng đến lúc nào mà không được sao.
Mộ Dung Bắc Uyên lại không biết chuyện nên nghĩ thầm trong lòng, Triệu Khương Lan đã chọn cây trâm này ra nhất định là rất thích nó.
“Đưa cho bản vương. Lần sau gặp công chúa, bản vương sẽ đưa cho muội ấy” Tiểu Dương vội vàng đưa cây trâm hoa mai cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên tiện tay để bên cạnh người, hắn cũng không chú ý gì, cứ như vậy trở về Kinh Triệu phủ.
Đến khi xong việc trở về vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên mới thấy có cái gì chọc lung tung bên trong tay áo nên mới nhớ ra bên trong còn có một cái hộp.
Triệu Thanh Nghi không nhịn được hỏi đây mong đợi: “Vương gia, ngài đang cầm thứ gì trên tay vậy, có thể cho thần thiếp xem thử không?