Hắn rút chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong tay áo ra đưa sang: “Lau nước mắt đi, đừng khóc nữa”
Triệu An Linh nắm chất lấy chiếc khăn tay mà hắn đưa, khóc không thành tiếng.
Được một hồi nàng ta mới dùng giọng nói khàn đặc mà nói: “Ta không biết, chuyện này ta không muốn đợi thêm nữa, thời gian chờ đợi càng dài thì nguy hại đối với ngài càng ngày càng lớn. Không phải Mộ Dung Bắc Quý muốn ta đi tìm hắn sao, ngược lại ta muốn xem xem hắn muốn nói cái gì!”
Nghiêm Chính không tán thành mà nhìn nàng ta, nhưng Triệu An Linh đã không kịp đợi mà đứng dậy.
Nàng ta quay đầu có chút vội vàng: “Ngài ráng chịu uất ức thêm mấy ngày, ta cam đoan với ngài, không lâu nữa ngài sẽ được bình an được giải ra, khôi phục lại trong sạch. Nghiêm Chính, cho dù như thế nào ta cũng cảm ơn ngài, cám ơn ngài trước đó đã giúp ta như vậy, không sợ cường quyền đứng về phía ta. Ng: một người tốt, cũng là một vị quan tốt, cho nên nhất định sẽ có một kết cục tốt”
Không để ý Nghiêm Chính ở sau lưng đang cố giữ lại, Triệu An Linh vẫn kiên quyết rời khỏi nơi này. Nàng ta đương nhiên là vội vã đi tìm Mộ Dung Bắc Quý.
Mắt thấy Mộ Dung Bắc Quý không có động tĩnh gì, Triệu An Linh không còn cách nào khác đành phải trở lại hoàng cung thêm lần nữa.
Trong Đông Cung, Mộ Dung Bắc Quý đã sớm nghe được tin tức, biết Triệu An Linh đã gặp được Nghiêm Chính.
Mà ngay sau đó nàng ta lại lập tức đến nơi này tìm mình, xem ra là không thể chờ đợi muốn cứu Nghiêm Chính ra.
Mộ Dung Bắc Quý cười khẩy, hết lần này tới lần khác cố ý bỏ lơ Triệu An Linh.
Triệu An Linh chỉ có thế ngồi ở bên trong Thiên Điện chờ.
Bọn hạ nhân ở Đông Cung bỗng không biết nên đối đãi với Triệu An Linh như thế nào.
Dù sao, hiện tại nàng ta đã không còn là thái tử phi, thế nhưng Mộ.
Dung Bắc Quý cũng không hề nói không cho nàng ta đến Đông Cung.
Chờ người tới lại cố ý trốn tránh không gặp, thực sự khiến cho người ta đoán không ra thái độ của Thái tử bây giờ đối với nữ nhân này ra SaO.
Sau cỡ tầm mấy nén nhang, Triệu An Linh đã cạn kiệt hết sự kiên nhẫn, thực sự không muốn cùng Mộ Dung Bắc Quý chơi trò chơi nhàm chán như vậi Nàng ta đập cái cốc xuống bàn: “Nếu hôm nay thái tử điện hạ quá bận, vậy ta đành phải đi về trước”
Mắt thấy nàng ta muốn đứng dậy thì từ cửa lại thấy một người đột nhiên tiến đến, không phải Mộ Dung Bắc Quý thì còn ai vào đây.
Mộ Dung Bắc Quý phất phất tay, bốn phía đều lui xuống.
Triệu An Linh trừng to mắt nhìn hẳn, làm thế nào cũng ngăn không được lửa giận Nàng ta lập tức xông tới, đẩy lưng Mộ Dung Bắc Quý.
“Rốt cuộc Thái tử điện hạ là muốn thế nào? Có phải ngươi điên rồi hay không! Ta biết là do ngươi làm, vì sao ngươi nhất định phải đối xử với Nghiêm Chính thế này!”
Mộ Dung Bắc Quý hơi lảo đảo, lại đưa tay nằm lấy cổ tay Triệu An Linh.
Trong mắt của hẳn thậm chí xẹt qua một tỉa vui vẻ, còn chợt lóe lên một ít sự không cam lòng.
“Thế nào, Nghiêm Chính của nàng đang vào tù, ngươi đau lòng rồi sao? Triệu An Linh, ta còn thực sự coi thường nàng, lúc này hẳn mới vừa xảy ra chuyện, nàng đã đợi không kịp đi thăm hắn, còn tới khởi binh hỏi tội ta. Xem ra, nàng đã hạ quyết tâm muốn ở cạnh Nghiêm Chính rồi?”
Triệu An Linh mệt mỏi nhìn hẳn: “Nói đi, rốt cuộc là ngươi muốn ‘thế nào? Phải làm thế nào ngươi mới bằng lòng bỏ qua cho Nghiêm Chính?”
“Ta nói thì nàng sẽ làm theo sao. Vậy được thôi, ta muốn ngươi chuyển về Đông Cung, trước khi chưa có Tân Thái Tử Phi nhập phủ thì nàng nhất định phải ở lại nơi này”
Triệu An Linh trợn mắt nhìn: “Nếu như một năm nửa năm nữa ngươi cũng không cưới Tân Thái Tử Phi, chẳng lẽ ta còn phải ở đây phí phạm thời gian với ngươi lâu như vậy sao!”
Mộ Dung Bắc Quý đưa tay nằm cắm của nàng ta: “Ngươi yên tâm, sẽ không lâu như vậy đâu. Ngươi cho rằng bản cung nguyện ý muốn ngươi luôn ở bên người sao? Ta càng không có kiên nhãn đối với ngươi nữa là”