Lại phát hiện hắn hiểu nàng quá Chắc không phải hộp thiên cơ và mật hàm có liên quan đến nàng đấy chứ?
Không, không thể nào, tuyệt đối không thể, nào.
Giây tiếp theo Lý Mặc đã phủ quyết suy nghĩ này.
Nàng đâu phải Lý Hâm, sao nàng có thế biết hộp thiên cơ được!
“Không phải nàng, sẽ không phải nàng”
Dường như tự mình thôi miên, Lý Mặc chậm rãi bình tĩnh lại, ép bản thân không được nghĩ đến tất cả mọi thứ của Triệu Khương Lan nữa.
Sáng sớm hôm sau.
La Tước tiến vào cung trước một bước để bái biệt Chiêu Vũ đế, được Chiêu Vũ đế đích thân tiễn đến thần hổ môn, mới hội họp cùng Phú Sơn.
Nơi tập trung là chỗ nhất định phải đi qua khi xuất kinh, Liêu Khán đình.
Hồng Vân và La Kiều Oanh đều đợi ở đó, ngay cả Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cũng dậy sớm, cố ý đến tiễn họ.
Triệu Khương Lan nhìn ra sự lặng lẽ và buồn bã của Hồng Vân và La Kiêu Oanh, giống như người qua đường, một trái một phải ôm lấy cánh tay họ.
Ây dà, vui vẻ lên một chút. Không biết còn tưởng lần này họ đi tham chiến đấy. Bây giờ mấy nước sóng yên gió lặng, tạm thời không có dị động, ngay cả Vinh Dương đối thủ mạnh nhất của chúng ta cũng muốn hợp tác cùng Thịnh Khang, cùng nhau kinh doanh kiếm tiền.
Cho nên trong thời gian ngăn sẽ không đánh trận, thoải mái một chút, một năm rất nhanh sẽ qua thôi”
Hồng Vân không chút tinh thần gật đầu.
La Kiều Oanh rốt cuộc đã quen thân với Triệu Khương Lan, lời nào cũng dám nói.
Nàng ấy quay đầu nhìn Mộ Dung Bắc Uyên rồi chớp chớp mắt với Triệu Khương Lan.
“Người đây là chuyện không rơi lên người mình mới bình tĩnh an ủi người khác. Nếu ngày nào đó Thần vương điện hạ cũng bỏ người lại một mình rời khỏi viện, đến khi đó xem trong lòng người có nhớ ngài ấy hay không”
Triệu Khương Lan nhéo tai nàng ấy: “Hay lảm La Kiều Oanh, dám trêu chọc bổn cung rồi. Tốt nhất là cô đừng đắc tội bổn cung, cô có biết Phú đại ca của mình rất nghe lời bổn cung không, trở về cô chọc ta không vui, ta sẽ bảo hắn bớt vài rương sính lễ của cô!”
La Kiều Oanh bị nàng nói đỏ mặt, xấu hổ xoay người đi.
Phú Sơn hàm chứa ý cười nhìn tiểu cô nương, đáy lòng là một mảnh dịu dàng La Tước tính toán thời gian: “Được rồi, chúng †a phải xuất phát rồi, nếu giờ đi, vừa khéo có thể đến Hà tam đạo khẩu qua đêm”
Hãn đã nói như vậy, cũng không thể làm lỡ thời gian nữa.
Một hàng người cưỡi ngựa quất roi, cuối cùng nhìn người trong lòng mình lần cuối, ra đi Trở về Thần vương phủ, Triệu Khương Lan không nhịn được cảm khái: “Các chiến sĩ thật không dễ dàng, nếu bảo †a phải xa huynh lâu như vậy, ta nhất định sẽ không nỡ”
Đáy mắt Mộ Dung Bắc Uyên xẹt qua ý cười: “Ta sẽ không xa nàng lâu như thế đâu, bất kể đi đến đâu, nàng cũng phải theo ta”
Khương Lan quay đầu: “Ồ? Nếu sau này đánh trận, bảo huynh đưa ta theo tác chiến, huynh cũng muốn để ta đi cùng sao?”
“Đúng vậy”
Mộ Dung Bắc Uyên nói không chút do dự: “Dù sao ta không muốn phải xa nàng”
“Hay lắm Mộ Dung Bắc Uyên, không nghe thấy La tướng quân người ta tại sao không chịu dẫn Hồng Vân theo à, lúc đánh trận điều kiện kém như vậy, hơn nữa khắp nơi tiềm tàng nguy hiểm, huynh lại nỡ để ta cùng huynh mạo hiểm”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu một cách đương nhiên: “Nàng biết y thuật, vừa khéo đưa đi làm quân y, rất hữu dụng. Huống hồ…có nàng ở đó, thật có một ngày bổn vương phải đưa quân đánh trận, chỉ sẽ càng thêm phấn đấu nỗ lực, ai cũng không muốn kém cỏi trước mặt người mình thích”
Triệu Khương Lan cười nhạo: “Xuyên tạc.”
Hắn nắm tay nàng: “Thẩm Hi Nguyệt hạ độc tình cho ta, ép ta ngày nào cũng phải đến gặp nàng ta. Nhưng nàng thì khác, nàng đã hạ mê hồn dược cho ta, khiến bổn vương mê mẩn đến thần hồn điên đảo”
Nàng buồn cười hỏi: “Ồ? Loại nào đáng sợ hơn”
Mộ Dung Bắc Uyên quệt mũi nàng: “Nàng nói xeml”
Hắn thấp giọng bổ sung một câu: “Không được gặp nàng là đáng sợ nhất”
Triệu Khương Lan vừa định quay đầu tiếp tục khiến hẳn mất hứng, Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên nhớ đến một chuyện, sắc mặt khẽ trầm xuống.
“Quên nói với nàng, tam ca huynh ấy…”