Rất nhiều người mới thăng chức, đều có tật xấu, chính là đi tới đâu cũng lớn tiếng khoe khoang, sợ người ta không
Biểu tình của nha hoàn này có thể nhìn ra được, nàng ta vô cùng kiêu ngạo đối với địa vị của chủ tử nhà mình, cho nên thần thái mới có thể ngạo mạn như vậy.
Triệu Khương Lan a một tiếng: “Thì ra là Loan phi nương nương. Ta không biết sớm như vậy người lại có chuyện gì ở đây?”.
Loan phi chỉnh lại đầu tóc, mím môi cười: “Ta cũng không có chuyện gì, thế nhưng Vương phi đến đây làm khách, lần đầu ở lại cung, bổn cung lo lắng người sẽ ngủ không quen, cho nên mới có ý đến hỏi thăm một chút. Dù sao bổn cung cũng đứng đầu hậu cung, bản thân là chủ nhà, luôn phải quan tâm tình huống sinh hoạt của khách mới đúng.”
Triệu Khương Lan nghe được bốn chữ "đứng đầu hậu cung” cũng không hề giao động, nàng không vì thế mà nhiệt tình hơn.
Mà ngược lại vẻ mặt càng bình tĩnh, không có biểu cảm gì, nói một câu: “Ta ngủ rất ngon, không cần Loạn phi lo lắng. Ta còn có việc, xin phép đi trước."
"Ồ, ta lại không biết” Loan phi nắm lấy nàng: “Vương phi không cần gấp gáp như vậy, bổn cung đã sai người chuẩn bị bữa sáng ở đình Thương Yên, không bằng chúng ta hãy cùng nhau dùng bữa đi. Sau bữa sáng, bổn cung sẽ tự mình dẫn ngươi đi dạo hậu cung này, đây là lần đầu tiên Vương phi tới, chắc chắn là chưa quen thuộc”
Triệu Khương Lan không kiên nhẫn đều thể hiện lên mặt.
Nàng dùng chút sức lực rút ra cánh tay về, không chút khách khí từ chối: “Vẫn không được, ta đã cùng các sứ thần khác hẹn dùng bữa với nhau, có một số việc quan trọng cần bàn bạc, cũng không tiện trì hoãn. Về phần đi dạo hậu cung thì càng không cần, Chuyến này đến đây làm khách, cũng vì chuyện lớn mới tới, chờ xong việc thì chúng ta sẽ đi. Chỉ là ở lại một thời gian, cho nên cũng không cần phải quen thuộc mọi nơi như vậy.”
Nghe được lời này, dường như tâm tình của Loan phi tốt hơn không ít. Nàng ta mỉm cười: "Đã như vậy, bổn cung sẽ không làm phiền Vương phi nữa, ngươi đi cẩn thận”.
Chờ Triệu Khương Lan đi, nha hoàn bên cạnh Loan phi liền khó chịu oán giận nói: "Nương nương, người phụ nữ này cũng quá kiêu ngạo rồi. Cũng chỉ là vương phi của một quốc gia khác, nghe thấy địa vị của ngài bây giờ đang nắm quyền của hậu cung lại không hề khách khí như vậy, không biết nàng ta lấy sự kiêu ngạo này từ đâu.”
Loan phi thật ra cũng rất mất hứng. Nếu không phải Hoàng thượng sắp xếp nàng ở Vị Ương cung, làm sao nàng ta có thể sớm đến thăm dò chứ.
Vổn định lôi kéo nàng, nói mời nàng dùng chung bữa sáng.
Ai ngờ đối phương không hề cho nàng ta mặt mũi, còn có bộ dáng không vui.
May mắn là nàng đã nói một thời gian sau sẽ rời đi, nhìn giọng điệu của nàng không giống là đùa giỡn, chắc hẳn do nàng ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Loan phi vừa muốn đi đến đình Thương Yên, ai ngờ an công công bên cạnh Hoàng thượng đi tới nói: “Nương nương, Hoàng thượng mời ngài đi đến thư phòng một chuyến.”
“Lúc này sao? Không phải hoàng thượng nên lên triều à?” "Trong mấy ngày gần đây, buổi thượng triều đã được lùi lại”