Chiêu Vũ đế khi vào cửa liền nghe được câu này của Thái hậu, trong lòng nghẹn ngào.
Thái hậu nhìn thấy Hoàng thượng tiến vào, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu.
"Hoàng thượng, người đã gặp Vũ Vương chưa, hắn có biết hối hận hay không, người có thể thả hắn một con đường sống không?"
Chiêu Vũ để thở dài: "Thái hậu, không phải trẫm không muốn buông tha cho hắn. Hắn cũng là nhi tử của trẫm, luận đến đau lòng, trẫm so với ngài chỉ biết nhiều hơn sẽ không ít nha. Nhưng Mộ Dung Bắc Hiền là thứ nghịch tử này, nửa điểm không biết hối cải, còn nói ra những lời cuồng ngôn, làm cho trẫm đau lòng! Hiện giờ trong triều không ít người chủ trương chém đầu hắn, một
mình hắn quấy rầy giang sơn này một mớ hỗn độn, trẫm luôn phải cho người trong thiên hạ một lời giải thích.”.
"Nếu hắn chết, giang sơn này có thể khôi phục lại bộ dáng chi phí ban đầu sao? Hoàng đế, người trong thiên hạ muốn, bất quá chỉ là nhất thời thống khoái. Nhưng đối với hoàng gia chúng ta mà nói, một đạo đi xuống, lại giống như cắt thịt phóng máu đấy. Hắn mới bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để ai gia trơ mắt nhìn hắn trở thành vong hồn dưới lưỡi đao sao? Hoàng đế, hãy để hắn một con đường sống, coi như ai gia cầu xin ngươi, được không?”
Nhìn thấy Thái hậu tràn ngập buồn bực, khó chịu ho khan một tiếng.
Triệu Khương Lan nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng bà.
Chiêu Vũ để càng cảm thấy khó chịu: " Trẫm sẽ để cho nó được sống. Tuy nhiên, án tử có thể tránh được, nhưng tội ác sống không thể nào buông.Từ bây giờ, nó sẽ không còn là hoàng tử nữa, sẽ phải gánh chịu đủ mọi khổ cực dân gian giống như những bá tánh nghèo khó bình thường.
Thái hậu nghe xong thì nhẹ lòng lại, lấy khăn che mặt lên lau khóe mắt.
"Như vậy, ai gia muốn hỏi người một điều nữa, trước khi đưa Vũ Vương đi lưu đày, người có thể thu xếp để hắn vào cung gặp ai gia không. Ai gia đã mất một đứa cháu trai rồi, thậm chí trước khi Lê Vương chết ai gia còn không thể gặp lại nó lần cuối nữa. Vì thế trước khi Vũ Vương rời đến một nơi xa, ai gia muốn gặp mặt nó lần cuối cùng."
Triệu Khương Lan không khỏi cúi đầu, cố nén sự chua xót trong lòng.
Chiêu Vũ đế cũng nghẹn giọng: "Được rồi, trẫm sẽ đưa nghịch tử này đến gặp người, mong thái hậu hãy giữ gìn phượng thể, đừng làm cơ thể bị tổn thương vì những điều vô ích đó.Thần Vương Phi ......"
Triệu Khương Lan vội vàng đáp ứng: "Có con đây."
"Phượng thể của thái hậu không được tốt, con biết y thuật vả lại thái hậu cũng thích con. sau này con thường xuyên vào cung hầu hạ thái hậu"
"Nhi tử sẽ cố gắng hết sức."
Chiêu Vũ để gật đầu, lại nhớ ra điều gì đó: "Nhân tiện, sau khi trở về phủ, con bảo Uyên Nhi và Tôn tướng quân cùng nhau vào cung. Ta có chuyện muốn bàn với bọn họ."
Dù hoàng đế đã khẳng định sẽ không đem Mộ Dung Bắc Hiền đi chặt đầu, nhưng việc hắn bị đi lưu đày vẫn khiến thái hậu cảm canh cánh trong lòng
Triệu Khương Lan sau khi quay trở lại phủ, không quên truyền đạt lại lời của hoàng đế muốn tìm gặp, Tôn Quyền và Mộ Dung Bắc Uyên cùng nhau bước vào cung điện.
Trong phòng nghị định của triều đình, Chiêu Vũ đế chỉ vào tấm bản đồ trải trên bàn: "Hiện giờ Tây Bắc quân và các tộc ngoại tộc đã đầu hàng, chỉ còn lại không tới 5 vạn người. Trẫm nghĩ tình hình hiện tại không ổn định, không biết các vị tướng quân trong triều đang nghĩ gì, chắc bọn chúng sẽ không cấu kết với nhau vì lợi ích cá nhân đầu.Nhưng để được an toàn, quân đội Tây Bắc phải được giao cho những người đáng tin.
Chiêu Vũ để nhìn Tôn Quyền: "Tôn tướng quân, tuy rằng người đã từ chức, nhưng người vẫn còn uy danh ở Tây Bắc, sau khi bại trận,để những người đó biết rằng, con đường đúng đắn nhất chính là con đường quay trở về với triều chính, nếu người ra lệnh bọn chúng cũng sẽ không dám làm loạn lên nữa."
Tôn Quyền cố ý từ chối: "nhưng tuổi của lão thần cũng không còn nhỏ nữa , lão thần e rằng mình không thể chịu được trách nhiệm nặng nề này”
“Trẫm biết người vì tuổi tác mà lo lắng, nhưng ta sẽ không bắt người làm việc quá lâu đâu. Sau một hai năm, Thịnh Khang trở lại bình thường rồi. Ta có ý định giao quân đội Tây Bắc cho Uyên Nhi."