Nhưng người trong thiên hạ sẽ thấy như thế nào, không phải chỉ một câu tình thế ép buộc là có thể giải thích được.
Từ một khoảnh khắc này, cuộc đời của Phú Sơn và quá khứ của hắn đã vạch ra một đường ranh giới vô hình.
Ai cũng không thể cứu vấn.
Sau khi bái đường, thì phò mã cần phải giở khăn trùm đầu của công chúa.
Tay cầm hỉ cân bằng vàng nạm ngọc, Phú Sơn nhấc cánh tay cởi bỏ khăn trùm đầu.
Bên dưới khăn trùm đầu, là gương mặt tươi cười của Lạc Thiên Ý.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, vị công chúa này thật sự rất vui vẻ, được gả cho lang quân như ý trong lòng mình, nên không thể che giấu được sự vui sướng.
Có lẽ là niềm vui của nàng quá to lớn, trong phút chốc lại làm cho.
Phú Sơn có chút hoang mang.
“Phò mã, phu quân.” Hắn nghe thấy Lạc Thiên Ý đang gọi mình như vậy.
Phú Sơn ngẩn người một lát rồi kéo nàng ngồi vào chỗ đã được sắp xếp cho.
Sau đó chính là màn biểu diễn ca múa.
Lạc Thiên Ý có lế là đã xem chán điệu múa của các vũ nương ở trong cung, nên cố ý mời một đoàn múa khá nổi tiếng trong dân gian đến biểu diễn.
Công chúa xem đến say sưa mê mẩn, Lý Mặc cũng lộ ra một chút ý cười.
Các phi tần hậu cung của hắn nhìn như là chú ý xem biểu diễn, trên thực tế thì khóe mắt mỗi người đều đang nhìn về phía Triệu Khương Lan.
Chính là nữ nhân này được bệ hạ đối xử đặc biệt khác với tất cả mọi người.
Hơn nữa nàng còn vào ở trong Vị Ương cung, các nàng nghĩ tới là thấy căm ghét và đố ky.
Triệu Khương Lan ung dung chậm rãi lột vỏ nho ăn.
Nàng đương nhiên có thể cảm giác được cái nhìn chăm chăm từ bốn phương tám hướng, thế nhưng nàng lại làm như không thấy.
Những người này đã không còn quan hệ gì với nàng nữa rồi, sau này cũng càng không còn gặp mặt, Triệu Khương Lan chẳng thèm để ý nghĩ thầm.
Điệu múa bên trong sảnh đường đã nhảy được hơn phân nửa, tiếng nhạc bỗng được tấu cao lên.
Có thể là do cảm thấy nhạc công đã quá mức kích động khi diễn tấu, ngay cả điệu nhạc ở trên bữa tiệc vui cũng có chút không phù hợp, Triệu Khương Lan không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn nhạc công.
Ai biết khi nàng vừa mới ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trong tay áo dài tung bay của vũ nữ trước mặt, trong đám vải mềm mại uyển chuyển thế nhưng lại lóe ra ánh sáng sắc bén.
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì vị vũ nữ đứng ở vị trí cao nhất nhảy.
lên trên không đâm thẳng về phía Lý Mặc.
Mà những vũ nữ khác cũng trở thành thích khách, rất nhanh đã đánh nhau với đám thị vệ.
Mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, Triệu Khương Lan chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền đến.
Nàng hơi nín thở, trợn to mắt nhìn về phía Lý Mặc.
Lý Mặc lại đột nhiên vỗ xuống bàn dài trước mặt một cái.
Cái bàn kia lật lại bay lên không trung, một cây dao găm đâm xuyên qua mặt bàn.
Vũ nữ cũng không từ bỏ, một tay khác lại cầm lấy cây quạt.
Cây quạt trong tay nàng ta xoạch một cái được mở ra, bên trong cất giấu đồ sắt.
Thị vệ cách Lý Mặc gần nhất cũng đã bị người khác ngăn lại rồi, Phú Sơn nhìn thấy cảnh này cũng đang do dự không biết có nên ra tay hay không.
Thật ra sau khi chiêu thứ nhất của thích khách thất bại, thì làm thế nào cũng không thể thành công lần nữa rồi.
Lý Mặc cũng không phải là người không có chút võ công phòng thân, hoàn toàn có thể chống đỡ những chiêu trí mạng.
Nhưng đối phương muốn dùng mạng đổi mạng nên có một vài tư thế chắc chắn sẽ làm cho Lý Mặc phải bị thương.
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy lo lắng của Lạc Thiên Ý, hắn vừa định xoay người đi đối phó với đám thích khách, thì có mấy thanh sắt thô ngắn từ một hướng khác bay đến, trực tiếp đánh trúng đầu của ả thích khách.
Nàng chết rồi.
Lý Mặc bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy Triệu Khương Lan đang nắm chặt vòng tay, hơi chuyển động ánh mắt.
Bên trong vòng tay của nàng có giấu ám khí!