Chương 470: �Chẳng lẽ
Tống phó viện trưởng già rồi nên lấn sao? Chuyện mới ba năm, đã không nhớ khi đó mình làm gì rồi? Tại sao Trình Minh Kỳ lại vào ngục, người ngoài không biết thì thôi, ngươi lại không biết được sao? Cũng khó cho người tuổi đã cao, vì đứa con trai không ra gì, mà nghĩ đủ mọi cách dẹp chướng ngại vật thay hắn, ngay cả tình cảm biểu ca biểu muội cũng làm giả, không chỉ giết Trình Minh Kỳ, còn ép điện một vị tiểu chủ trong cung. Nếu phụ hoàng biết, ngươi cảm thấy ngài ấy sẽ nghĩ như thế nào?”
Nghe vậy, một tia hy vọng cuối cùng của Tổng Đạt cũng vụt mát.
Lúc này, trong hoàng cung Thịnh Khang, sau khi tắm, Viên Hoàng hậu chuẩn bị đi ngủ.
Một con đại bàng lượn quanh phía trên Tê Ngô điện hai vòng rồi đậu xuống góc mái nhà.
Viên Hoàng hậu nghe được tiếng chim, vốn đã buồn ngủ cũng tỉnh táo lại.
“Sơn Vương phủ có chuyện gì sao?”
Tỷ nữ thân cận của bà vội vàng đi vào: “Nương nương, điện hạ gửi thư tới”
Nghe vậy, Hoàng hậu mở thư ra xem, ánh mắt loé lên”
*Mau truyền chưởng sự cố cô của Ngự chưởng ty tới đây! Hoàng thượng đang ở đâu?”
*Hôm nay Hoàng thượng ở chỗ Lạc Quý phi”.
Hoàng hậu “Ù” một tiếng: “Sai người đi bẩm báo Hoàng thượng, bổn cung có chuyện gấp xin gặp, nếu Lạc Quý phi không ngủ được, có thể tới dự thính”
Rất nhanh, cung nữ vội vàng chạy đi mời.
Trong cung của Lạc Quý phi, vất vả đợi gần nửa tháng mới đợi được thánh giá, đang chuẩn bị cùng Hoàng thượng nghỉ ngơi, ai ngờ Hoàng hậu đột nhiên có việc gấp đến mời, trong lòng bà †a có chút khó chịu.
Ngoài khó chịu ra thì còn có chút kì lạ. Hoàng hậu không có tính thích tranh giành tình nhân, sẽ không cố ý tới phá chuyện tốt của bà ta.
Xem ra, thật sự có chuyện.
Không ngờ mặc đồ xong, người tới báo còn bổ sung một câu: “Hoàng hậu nương nương nói, chuyện liên quan đến bí mật hậu cung, Quý phi hỗ trợ quản lý hậu cung, nếu không buồn ngủ, có thể tới dự thính”
Lạc Quý phi nghe xong lời này, đâu còn buồn ngủ nữa, chạy tới Tễ Ngô điện còn gấp hơn cả Hoàng thượng.
Mọi người đi tới mới phát hiện bên trong Tê Ngô điện đã tụ tập không ít người.
Ngoài Hoàng hậu ra, còn có Hình cô cô của Ngự chương ty.
Càng bất ngờ hơn là còn có hai người nữa, nhìn như một đội chủ tớ.
Trong nha hoàn vẫn bình thường, nhưng chủ tử kia lại trong ngu si, không được bình thường.
Chiêu Vũ để nghi ngờ nhìn bọn họ: “Hoàng hậu, đây là ai?”
“Có lẽ Hoàng thượng còn nhớ Du tài nhân, đích nữ nhà Vương đại nhân Ngự sử trung thừa được đưa vào cung, ba năm trước bị phạt đày vào lãnh cung”
Chiêu Vũ đề cau mày lại, sau đó trầm mặt xuống, hiển nhiên là cuối cùng cũng nhớ lại người này đã làm chuyện gì.
*Nàng có ý gì? Nữ nhân đã chịu phạt còn mang tới cho trẫm xem làm gì? Huống hồ, nhìn như một người điên, Hoàng hậu còn muồn trẫm quan tâm sao?”
Hoàng hậu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Thần thiếp không có ý đó. Hôm nay nửa đêm tới tìm Hoàng thượng bởi vì thần thiếp vô tình phát hiện được, năm đó Du tài nhân phạm tội khi quân, có lẽ bị người ta hãm hại”.
Chiêu Vũ đề ngắn ra, tỉnh táo lại thì cảm thấy hoang đường: “Á ta chỉ là một tài nhân nho nhỏ, lúc vào cung cũng không được sủng ái, ai cố ý hãm hại ả ta chứ?”