Mộ Dung Bắc Hải đang muốn đi vào tìm Triệu Khương Lan nói chuyện, bỗng nhiên trong phòng nổ vang.
Buồng trong truyền đến tiếng la tê tâm liệt phế Sở Sở: “Hồng Mai!” Triệu Khương Lan lập tức đứng bật dậy, liền thấy Hồng Mai đụng đầu vào cột, ngất đi. “Hồng Mai!”.
Sở Sở gần họng quỳ xuống: “Vương phi, ngài bảo nô tỳ một tấc cũng không rời mà nhìn nàng ấy, thế nhưng vừa rồi Hồng Mai nói muốn uống nước, nô tỳ liền đi lấy nước, ai ngờ nàng ấy đột nhiên xuống giường đập đầu. Nàng ấy có chết rồi không?”
Triệu Khương Lan thăm dò hô hấp của nàng ấy: “Nhanh, còn cứu được, để nàng duy trì tư thế nằm nghiêng, đầu ngửa ra sau, như thể hô hấp của nàng ấy sẽ được thông thuận”. Sở Sở sờ thấy máu, lập tức luống cuống: “Trên đầu nàng ấy đổ máu”
“Đi lấy vải bông sạch sẽ đến, đè lại vết thương cầm máu!”.
Đến khi che vết thương lại, Triệu Khương Lan lấy thuốc lưu thông máu hóa ứ từ trong tay áo ra, cầm nước nhét vào trong miệng Hồng Mai, giơ cằm của nàng ấy lên buộc nàng ấy nuốt xuống.
Lúc làm những điều này, Triệu Khương Lan đã không còn vẻ bình tĩnh ngày xưa, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Tất cả tỉnh táo trước đó đều sụp đổ vào lúc này, Triệu Khương Lan căn bản không khống chế nổi cảm xúc.
Cô nương che chở nàng, làm bạn với nàng từ lúc nàng đi vào thế giới này, nếu quả như thật xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nàng không thể thừa nhận được đau xót như thế.
Mộ Dung Bắc Hải trơ mắt nhìn nước mắt của nàng rơi từng giọt xuống mặt đất, nàng khóc đau lòng đến như vậy, nhưng vẫn nhịn đau đớn kịch liệt xuống để cứu người.
Nhưng mỗi lần nàng động một cái, trong lòng hắn liền nhíu lại một chút.
Hắn nhìn mà trong lòng như bị dao cắt. Hoa ra đau lòng một người là loại cảm giác này. Mộ Dung Bắc Hải nhắm mắt lại, cũng không tiến lên quấy rầy nàng.
Hắn yên lặng đi ra khỏi Tịch Chiểu Các, liền đụng phải hạ nhân đang vội vàng đến đây bẩm báo ở phía đối diện.
“Có chuyện gì?”
Mộ Dung Bắc Hải gọi người lại, nghe người kia nói: “Hồi điện hạ, Định Sơn Hầu phủ lại phải người tới đưa sính lễ, còn nói rõ ngày muốn đại hôn, để Hồng Mai cô nương chuẩn bị sớm”.
Người ta vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, có thể sống qua một kiếp này hay không cũng không biết.
Nhà họ Trần lại buộc ngày mai đại hôn, quả thực là khinh người quá đáng!
Cho dù là người có tính tình tốt như Mộ Dung Bắc Hải cũng bị chọc tức, nếu để cho Triệu Khương Lan nghe được, không biết nàng sẽ đau lòng đến mức nào nữa.
“Trước tiên đừng nói cho vương phi, bản vương sẽ đi gặp bọn họ” Mộ Dung Bắc Hải cho người ta đây mình lên chính sảnh.
Chu Khiết đang ở phía trước lý luận: “Vương gia nhà ta tạm chưa về phủ, sức khoẻ của vương phi cũng không làm được việc gì, xin mang sính. lễ này về trước đi”
Đối phương sao có thể chịu, lần trước đã bị mất mặt, lần này có thánh ý thì càng không có chút kiêng dè nào.
“Lão gia nhà ta đã dặn dò, sính lễ ngày hôm nay, cho dù như thế nào, Thần Vương cũng phải nhận lấy. Hồng Mai cô nương gả đi là do hoàng thượng hạ lệnh, nàng không muốn gả cũng phải gả, ai còn có thể chống lại thiên mệnh được chứ!”.
Ngôn Tình Sủng
Trước đó đưa sính lễ tới còn có hai cái rương lớn, lúc này thì hay rồi, đúng là chỉ còn lại một cái rương nhỏ lẻ loi trơ trọi.
Định Sơn Hầu phủ có thái độ như vậy, rõ ràng là muốn khinh thường Hồng Mai.