Họ tìm được một thứ gì đó để cầm máu, cẩn thận quét lên vết thương của Tiên Nữ. Mộ Dung Bắc Uyên trở về lập tức nhìn thấy cảnh này. Dung Nhật cùng Dung Sương vây quanh lau nước mắt cho Tiên Nữ.
Nhìn qua rất thương tâm. Tiên Nữ nằm sấp trông rất tội nghiệp.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân nó, trầm giọng hỏi: “Chuyện này là như nào? Tại sao bị thương nặng như vậy?”
Mai Hương lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết chuyện gì. Tối nay tìm khắp nơi cũng không thấy Tiên Nữ, lại tưởng nó đi đâu chơi. Sau đó trở về thì đã thấy chân nó bị thương. Nô tỳ lại không giống như công chúa, không thể nói tiếng động vật cho nên cũng không có cách nào biết tình hình thực tế”
Mộ Dung Bắc Uyên lấy tay xoa đầu nó nhưng Tiên Nữ lại giận dỗi quay đi.
Mộ Dung Bắc Uyên bật cười vì tính khí của nó: “Là ngươi không cẩn thận làm chính mình bị thương mà lại còn giận lây ta? Con nhỏ mập nhà ngươi đúng là không nói đạo lý!”
Tiên Nữ nghe thấy những lời này lại càng buồn hơn. Tại sao lại do nó tự mình không cẩn thận. Rõ ràng là có người cố tình hãm hại nó.
Vương phủ này thật không phải chỗ tốt. Không giống trong hoàng cung chỗ nào cũng tốt. Trong lòng nó quyết định chờ trời sáng sẽ vào cung tìm Triệu Khương Lan kể khổ, nếu không nó sẽ rất tủi thân.
Hôm sau, chờ sau khi Mộ Dung Bắc Uyên vào triều, Tiên Nữ lập tức sờ vào bắp chân bị thương của mình một cách tình cảm. Sau khi ăn sáng, nó lại oan ức xuất phát. Trước khi đi còn tiện tay mang theo quả táo hôm qua Dung Sương để lại an ủi nó. Ông già gác cổng sau của vương phủ đang ăn hạt dưa nói chuyện phiếm với người bên cạnh cũng không để ý đến chỗ thấp bé có cái vật nhỏ đang chậm rãi di chuyển ra bên ngoài. Tiên Nữ bị đau chân nên đi rất chậm. Đi được nửa đường nó mới vỗ đầu dừng lại. Lần trước cùng Triệu Khương Lan từ trong cung tới đây đi bằng xe ngựa, dọc trên đường đi nó không nhìn thấy gì. Vì thế cho nên bây giờ để tìm đường đến hoàng cung thì nó thực sự không thể. Tiên Nữ buồn bực khó chịu ngồi bệt ở ven đường, nghĩ nhất quyết không trở lại vương phủ.
Ngay sau đó, người của vương phủ phát hiện ra Tiên Nữ đã biến mất. Bọn họ tìm kiếm khắp các ngõ ngách của vương phủ, thậm chí hỏi cả Triệu Thanh Nghi nhưng đều không tìm thấy.
Triệu Thanh Nghỉ giả vờ ngạc nhiên: “Cái gì? Không thấy Tiên Nữ?
Thật là kỳ lạ, mấy ngày này ta chưa từng thấy nó”
Hết cách, Chu Khiết đành phải phái người đi lục soát quanh cung điện nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của nó. Mộ Dung Bắc Uyên trở về chợt nghe nói Tiên Nữ mất tích trong lòng không khỏi lo lắng. Tiên Nữ bị thương cũng không nặng. Nếu là ngày thường nó ra ngoài chơi rồi sẽ quay về luôn. Nhưng lúc này nó không nên cử động. Làm sao có thể rời khỏi vương phủ?
Sau khi chờ đợi cả buổi sáng cũng không thấy dấu hiệu Tiên Nữ trở lại, Mộ Dung Bắc Uyên lập tức vào hoàng cung tìm Triệu Khương Lan.
Nhìn Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng, Triệu Khương Lan đoán chắc có chuyện gì đó xảy ra.
Nàng trở nên lo lắng: “Thần vương, có chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên vội hỏi: “Nhã Lan, Tiên Nữ có đến hoàng cung tìm muội không?”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Không nhìn thấy nó. Chẳng lẽ đã mất tích rồi sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên mệt mỏi gật đầu: “Phải, tối qua khi tìm thấy nó, chân nó đã bị thương rất nặng. Có vẻ như nó đã bị một vũ khí sắc bén nào đó kẹp phải. Mai Hương và những người khác đã băng bó cho nó.
Vốn dĩ muốn để nó năm yên trong phòng nghỉ ngơi cho thật tốt. Nhưng hôm nay bản vương vào triều trở về thì Tiên Nữ đã không thấy đâu nữa”