Lần này Triệu Khương Lan quay về nhà họ Triệu, ngoại trừ việc Triệu Đường muốn nói rõ ràng mọi chuyện, thì còn muốn Triệu Khương Lan dẫn theo Triệu Thanh Nghi quay về Vương phủ.
Bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Chờ sau khi hắn tỉnh, không thể không gặp Tân Vương phi của hắn.
Triệu Thanh Nghỉ thấp thỏm đi về phía Triệu Khương Lan, ánh mắt nàng hơi dừng lại, vài giây sau mới chậm rãi gật đầu: “Được, ngươi đi theo ta”
Triệu Thanh Nghi còn dẫn theo một nha hoàn luôn theo sát hầu hạ bên mình, tên là Linh Đan.
Các nàng cùng đi lên một cỗ xe ngựa, cả quãng đường không nói chuyện.
Theo lý trí, đáng lẽ bây giờ Triệu Khương Lan muốn nói cho Triệu Thanh Nghỉ một vài chuyện cần phải chú ý.
Cần phải nói ra sở thích, khẩu vị của Mộ Dung Bắc Uyên và vô số những thông tin cá nhân khác cho đối phương biết.
Nhưng chung quy lý trí vẫn là lý trí, không thể nào bằng tình cảm của nàng.
Dù cho trên mặt Triệu Khương Lan đã cực kỳ kiềm chế, duy trì vẻ mặt và khí chất, nhưng mà trong lòng đã mệt mỏi đến cực điểm.
Nếu như có thể, nàng không muốn dẫn nữ nhân trước mặt này về nhà một chút nào, rồi để nàng ta thay thế mình, chiếm lấy người mà nàng yêu nhất.
Có lẽ là nhận ra được vẻ mặt của Triệu Khương Lan không dễ nhìn, Triệu Thanh Nghi cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể cẩn thận giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Không biết qua được bao lâu, xe ngựa vững vàng đứng ở ngoài của Thần Vương phủ.
Triệu Thanh Nghỉ và Linh Đan đi theo sau lưng Triệu Khương Lan xuống xe. Ngẩng đầu nhìn về phía hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt trước cửa, lại ngẩng đầu lên nhìn tấm biển Thần Vương phủ khí thế siêu phàm. Trong lòng hai người không kìm được mà kích động.
Đây chính là Thần Vương phủ sao.
Trăm nghe không bằng một thấy, mặc dù trên đường vào kinh Triệu Thanh Nghi đã tưởng tượng qua vô số lần.
Chính mắt nhìn, vẫn cảm thấy cực kỳ rung động.
Chu Khiết dẫn theo người hầu đứng ở ngoài cửa chờ đợi, hắn vẫn gọi Triệu Khương Lan là Vương phi.
Triệu Khương Lan không nói gì, ra hiệu cho Triệu Thanh Nghi bước lên một bước: “Vị này… Triệu cô nương, từ nay về sau chính là Tân Vương phi của Thần Vương phủ. Chu quản gia, bây giờ ngươi dẫn nàng ấy đi làm quen với hoàn cảnh các viện của Vương phủ một chủ, sau đó để cho tất cả người hầu ra gặp mặt một lần, tránh việc sau này gặp lại không biết”
Trong lòng Chu Khiết vô thức nổi lên chống cự, nhưng vì được dạy dỗ bắt hắn không được biểu hiện ra ngoài, chỉ bình tĩnh đồng ý.
Trong một thoáng, Triệu Thanh Nghi thấy hơi căng thẳng nên nói một câu: “Làm phiền rồi”
Nàng ta đi theo Chu Khiết.
Triệu Khương lan bước vào trong, tiện thể hỏi Tịnh Sở: “Hậu viện cho nàng ấy ở đã chuẩn bị xong chưa?”
“Triệu cô nương sẽ ở Tê Quang Các”
Thật ra Tê Quang Các cách Tịch Chiếu Các – nơi ở của Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên hơi xa. Đây cũng là sắp xếp của Chu Khiết.
Có thể nhận ra, dù trên mặt Chu Khiết không nói gì, nhưng trong lòng vẫn còn khó chịu.
Bằng không với sự chu đáo của hắn, tuyệt đối sẽ không sắp xếp như thế này.
Triệu Khương Lan cũng không rộng lượng đến mức vì nàng ta mà đổi thành một vị trí đến gần nơi ở của Mộ Dung Bắc Uyên, nên cũng không phản đối.
“Hai đứa bé đâu?”
“Chơi trong viện của người ạ”
Triệu Khương Lan vừa quay về, Dung Nhật và Dung Sươngđã chạy nhào đến.
Đáy mắt hai đứa đều ướt sũng vệt nước mắt, Triệu Khương Lan nhìn thấy thì trong lòng thắt lại: “Sao vậy?”
Nàng ôm lấy bọn hăn: “Tại sao lại khóc?”
“Thẩm thẩm, người muốn rời khỏi chúng con sao? Cô cô Tịnh Sở nói, chẳng bao lâu nữa người sẽ vào cung ở, sẽ không ở cùng với chúng con nữa”
Triệu Khương Lan úp mở trả lời, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Bây giờ Hoàng thượng gia gia không tức giận với hai đứa nữa rồi, bất cứ lúc nào hai đứa cũng có thể vào cùng tìm thẩm thẩm mà”