Chương 475: Câu hỏi của
Chiêu Vũ Đề thật sự rất thẳng thắn.
Thế nhưng trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên hiểu rõ không phải Chiêu Vũ Đề đang nổi giận với chính mình, mà là vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Nếu như phụ hoàng không thể hạ quyết tâm thì người làm con phải có trách nhiệm san sẻ.
“Người thật ra cũng rất rõ ràng nếu như điều tra sâu hơn về vấn đề này sẽ là một cái cớ hoàn hảo.
Bây giờ binh quyền của Trữ Quốc Công đã bị thu hồi, mà phụ hoàng vẫn còn chưa động tới họ chẳng qua là vì đảm quan viên này thôi. Có rất nhiên quan đại thần trong triều đều từng là môn sinh của Thư viện Dụ Hòa, còn chưa kể đến các chức quan nhỏ rải rác khác, một khi động đền gốc rế của Phủ Trữ Quốc Công, thì e rằng những người này sẽ tỏ ra không hài lòng và đứng lên phản đối.”
Chiêu Vũ Để không còn lại gì để phản bác lại.
Những gì Mộ Dung Bắc Uyên nói ra quả thật đều là những suy nghĩ trong lòng hắn, khi Liên Tư Thành người ngã ngựa đổ, dường như viên đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống.
Rốt cuộc chuyện tạo phản lần này đã ngăn chặn được Trữ Quốc Công.
Vốn dĩ rất khó có thể thu hỏi lại binh quyền này, nhưng Liên Tư Thành lại phạm phải tội phản quốc, nếu để lộ chuyện này ra ngoài chắc chắn sẽ khiến những tướng sĩ hết lòng hết dạ với ông ta tỏ ra không hài lòng.
Chính vì thế mà nhà họ Liên lúc đó mới chịu ngoan ngoãn giao lại binh quyền. Nhưng việc đối phó với một con rết lắm chân không hề dễ dàng như vậy.
Môn sinh của nhà họ Liên trải rộng khắp nơi, chỉ cần dậm chân một cái cũng có thẻ khiến cho cả triều đình phải chao đảo, nguyên nhân là bởi có quá nhiều quan viên liên quan đến nhà họ.
Chiêu Vũ Đề nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Bắc Uyên: “Con định làm như thế nào? Chẳng lẽ cắt chức tất cả những quan lại xuất thân từ Thư viện Dụ Hòa sao? Chưa kể đến việc sẽ tổn thất hơn nửa những quan viên được tuyển chọn từ những lần thi cử qua các năm, trong chốc lát cũng không thẻ tìm được nhiều người thay thế được?”
“Không cần phải điều tra nhiều năm trước mà chỉ cần ba năm gần đây là đủ. Nếu như ba năm trước đã xảy ra chuyện thì giáng chức tất cả những quan viên lục phẩm trở lên có xuất thân từ Thư Viện Dụ Hòa vào khoảng thời gian đó, thuyên chuyển khỏi các vị trí quan trọng. Tính sơ qua cũng chưa đến hai mươi người, mà những vị trí này thường có các phó quan có thể thể chỗ ngay lập tức, ngược lại cũng không sợ gây ra hỗn loạn. Nếu như những người khác phản đối thì những người này sẽ bị coi là xúc phạm đền thiên uy, chức quan lập tức bị giáng một bậc, sẽ không một kẻ nào may mắn thoát khỏi, chỉ cần đưa ra trừng phạt đúng chỗ thì nhát định sẽ không có ai dám đứng ra nói chuyện. Trong lòng Chiêu Vũ Đề dao động khi nghe xong điều này. Ai cũng đều biết rằng đây là một cơ.
hội tuyệt vời.
Đã xảy ra chuyện động tay động chân trong thi cử, nếu bỏ lỡ thì sau này bọn chúng sẽ có chừng mực không còn tái phạm nữa, như vậy nhất định để tuột mát cơ hội lớn này.
Nhìn thấy Chiêu Vũ Đề vẫn đang do dự, Mộ Dung Bắc Uyên lại châm thêm một mồi lửa. “Đây là đang đưa dao cho Thư viện Dụ Hòa, nếu lần này không để họ nhận con dao này thì kế tiếp nó sẽ đổi hướng đâm vào người đó”.
Chiêu Vũ Để mở miệng nói: “Cho dù các quan viên trong triều không ai dám nói gì, nhưng mọi người bên ngoài thì sao? sử quan sẽ viết gì đây?”
Mộ Dung Bắc Uyên rũ áo rồi quỳ xuống một cách ngay ngắn: “Nhị thần sẽ dâng tấu nhiều lần mong người điều tra kỹ lưỡng về chuyện này, phụ hoàng có thể từ chối nhưng nhi thần đã hạ quyết tâm, trừ khi phụ hoàng đồng ý nếu không sẽ không bao giờ nhượng bộ”
Chiêu Vũ Đề yên lặng nhìn hắn.
Nhi tử nói rằng sẽ không bao giờ nhượng bộ, chẳng qua chỉ là muốn một minh gánh vác mọi tại tiếng.
Sau khi rời khỏi cung điện, Mộ Dung Bắc Uyên đến Kinh Triệu Phủ một chuyền.
Nhưng không ngờ Triệu Khương Lan cũng có mặt ở đó, còn giả dạng thành một công tử phong lưu, giả truyền thánh chỉ kêu Tần Nguyên đánh cho cha con Tống Duy một trận.
Vốn dĩ việc dụng hình không có tác dụng gì, nhưng Triệu Khương Lan đã bí mật cho hai người họ uống thuốc.
Loại thuốc này ban đầu là nàng dùng đề tra hỏi những trong phạm trong hoàng cung Vinh Dương, khi nuốt phải sẽ gây ra đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Người bình thường không mấy ai có thể chịu đựng nỗi.
Hai người nhà họ Tống đều là văn nhân vì vậy ngay cả thời gian một nén hương cũng không chịu đựng nồi.
Khi Mộ Dung Bắc Uyên đến, cả hai đều đã nằm rạp trên đất chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, Tổng Đạt đã khóc ba lần rồi.
Sau mỗi lần khóc lóc kêu gào, hắn ta lại thở hồn hến rồi tiết lộ thêm một vài tin tức.