Triệu Khương Lan cực kỳ đau lòng.
Việc kinh doanh của khách điểm này rõ ràng không được tốt, có hai vị khách đến, tiểu nhị lập tức đến chào đón.
"Ây, khách quan, ở trọ sao?"
"Đúng vậy, một căn là được rồi, làm phiền người, giúp ta dìu người này xuống, bên này có người bị thương"
Thái độ tiểu nhị rất niềm nở: "Được". Kết quả vừa mới nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn ta. mới giật nảy mình.
"Vị khách quan này xảy ra chuyện gì vậy, không phải là đã chết rồi đấy chứ!".
"Im miệng! Chàng vẫn còn sống, chỉ bị thương mà thôi"
Triệu Khương Lan vứt ra một đống ngân lương: “Đi chuẩn bị nước nóng và khăn sạch mang đến phòng, nếu như có người nào mang đồ đến đến dò hỏi, thì ngươi liệu mà quản cái mồm của mình, nói chưa từng gặp bọn ta."
Tiểu nhị sợ muốn chết, thứ nhất là sợ vị khách quan bị thương nặng này sẽ chết lại đây, dù sao cũng là điềm xấu.
Thứ hai lại cảm thấy hai người này đắc tội với nhân vật lớn nào đó rồi, lỡ như hắn chuốc lấy phiền phức thì lại càng không hay.
Nhưng Triệu Khương Lan đưa cho hắn nhiều ngân lượng như thế kia, cả một tháng trời cũng chưa chắc đã kiếm được.
Cứu người kiếm lợi, thế nên hắn ta liền cùng nàng dìu người lên lầu.
Mộ Dung Bắc Uyên bị thương ở sau lưng, Triệu Khương Lan bảo hắn nằm úp xuống giường.
Tiểu nhị vừa mới bước ra, nàng liền vội vàng kiểm tra vết thương của hắn.
Móng vuốt sắc nhọn của sói đã cào rách sau lưng hắn mấy đường đến dọa người, dường như khoét cả da thịt ra ngoài.
Ngón tay Triệu Khương Lan vừa mới chạm vào da của hắn, cơ thể cường tráng của Mộ Dung Bắc Uyên lập tức run rẩy như cánh bướm.
Không cần nghĩ cũng biết đau đến tột cùng.
Giọt lệ nàng rơi xuống, cố gắng nén sự đau thương lại, mạnh mẽ lấy thuốc ra trị thương.
Hình dáng của mấy con sói kia rất kỳ lạ, không biết bị thuốc gì khống chế.
Nếu như độc thì nói không chừng vết thương của Mộ Dung Bắc Uyên cũng bị ảnh hưởng.
May mà Triệu Khương Lan dùng dao khoét đi, hắn mới không trúng độc.
Chỉ cần sơ cứu vết thương sạch sẽ, loại bỏ máu bầm đi, nếu không sẽ rất dễ bị nhiễm trùng hoại tử.
Trước mặt, có lẽ thật sự nguy hiểm đến tính mạng.
Vết thương thật sự quá dài quá sâu, rửa sạch rồi càng phiền phức hơn.
Thay một hết thau nước này đến thau nước khác, qua một lúc lâu, mới miễn cưỡng xử lý sạch lẽ vết thương.
Triệu Khương Lan lại ở phá sau lưng hắn bôi lên một lớp thảo dược.
Chắc chắn không có gì lo lắng đến tính mạng nữa nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đốt lên một ít củi trong phòng, khó khăn lắm mới cảm nhận được chút ấm áp.
Nhưng Triệu Khương Lan vì quá căng thẳng nên sau lưng cũng đã ướt đầm.
Cô ngồi bên cạnh giường Mộ Dung Bắc Uyên, vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mặt hắn.
Gương mặt bất phàm cao quý lạnh lùng, lúc này đã trắng bệch, không còn chút máu.
Cánh môi cũng khô khốc trắng bệch, như cánh hoa mộc lan thiếu đi sự nuôi dưỡng của mưa và sương.
Triệu Khương Lan đã nhìn thấy khuôn mặt này rất nhiều lần.
Sống hai kiếp người, nàng không thể không nói rằng Mộ Dung Bắc Uyên là người mà nàng thấy đẹp nhất trong tất cả những người nàng đã gặp.
Dù là hình dáng nào, đều rung động lòng người, hút hồn.
Cho dù là lúc đáng ghét nhất, nàng cũng nguyện để gương mặt này tiều tụy đi một chút mà bớt giận.
Nhưng nàng không hề nghĩ rằng có lúc lại nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của hắn.
Nàng thà rằng hắn không cần phải dịu dàng với mình, tức giận mắng chửi, trợn mắt nhìn.
Cũng không muốn dáng vẻ yên tĩnh như bây giờ, giống như hồn lìa khỏi xác.
"Huynh để ý ta đi, Mộ Dung Bắc Uyên" Triệu Khương Lan nâng tay hắn, cọ lên mặt mình.
- ---------------------------