Chương 468
“Tần Nguyên, người đi đến nhà họ Tổng dẫn cha con Tống Duy tới đây cho bổn vương!”
Lúc này thư phòng trong Tống Phủ vẫn còn trưng đèn.
Tổng Duy đứng ngồi không yên, ông ta đi đi lại lại trong phòng: “Tống Đạt, con có chắc người con tìm sẽ không để xảy ra sai sót nào chứ, sao đến giờ này rồi mà vẫn không thấy bọn họ quay về phục lệnh chứ?”
Tống Đạt ngồi xuống, giữa án đường cũng xuất hiện mấy phần sốt ruột.
Nếu tính toán theo thời gian lẽ ra phải có tin tức từ lâu rồi chứ.
Thế nhưng tại sao lại không có một chút tin tức nào cả vậy.
Lúc hắn ta đang định sai người đi đến viện kia thăm dò tình hình thì đột nhiên quản gia hớt ha hớt hải chạy vào nói: “Lão gia, thiếu gia, không hay rồi Tân đại nhân của Kinh Triệu Phủ dẫn theo binh lính đến phủ của chúng ta rồi, không thể ngăn cản được, bọn họ tiền vào trong sân rồi, đang đi đến đây rồi!”
Tống Đạt ngồi bật dậy: “Sao lại như thế được chứ, Tại sao Tần Nguyên lại tới đây!”
Tống Duy nắm chặt góc bàn: “Tống Đạt, không phải là…”
Hai cha con bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cũng không khỏi hoảng sợ.
Rất nhanh tiếng của Tần Nguyên ở ngoài cửa vọng vào bên trong: Tống viện trưởng, tống đại nhân, tại hạ nị lệnh của Thần Vương Điện Hạ mời hai vị tới Kinh Triệu Phủ một chuyền. Sự việc khẩn cấp, vẫn mong hai bị đừng làm chậm trễ thời gian”
Tổng Đạt đi ra ngoài trước: “Tần đại nhân, đêm hôm khuya khoắt, hạ quan và cha đều đang chuẩn bị đi ngủ, không biết Tần đại nhân dẫn theo nhiều người như thế xông vào đây là vì chuyện gì vậy?”
*Có người chỉ đích danh nhà họ Tống có tham gia vào một vụ án có ý định mưu sát. Bởi vì có người ngăn cản thế nên sát thủ vẫn chưa kịp ra tay. Thế nhưng vẫn phải tính toán món nợ này một chút chứ nhỉ, thế nên hai vị, xin mời”
Tổng Duy xuất hiện phía sau Tổng Đạt, ông ta lạnh lùng lên tiếng: “Hoang đường! Ta hiện đang là phó viện trưởng của thư viện Dụ Hoà, tại sao lại có thể cấu kết với sát thủ được chứ. Kinh Triệu Phủ của các người phá án càng lúc càng kỳ lạ đấy. Tại sao lời của ai cũng tin vậy, đây tuyệt đối là vụ oan giá hoạ”.
Tần Nguyên thấy thái độ không chịu hợp tác của bọn họ, cũng chỉ theo lệnh mà làm.
Nếu nói Tống lão, ông nội của Tống Đạt, cũng từng là một người có tri thức khí khái thì đến đời của Tống Duy tuy ông ta thừa ké lại chức danh của cha mình nhưng lại không có một chút công minh liêm khiết, thanh cao nào cả.
*Có phải là vu oan giá hoạ hay không, hai vị đến đó ắt sẽ có kết luận. Nếu như hai vị còn không chịu đi, bổn quan sẽ cho người mời hai vị đi đấy”
Nói xong, người ở đằng sau Tần Nguyên tiền lên khống chế bọn họ, không nói lời nào mà lôi hai người bọn họ đi.
Đến nơi, cha con Tống Duy nhìn thấy đám người bị treo ở phòng thẩm vấn thì vô cùng hoảng sợ.
Nhất là Vương Minh, khi hắn ta nhìn thấy Tống Đạt thì hét toáng lên: “Tống đại nhân, mưu hại Trần Lập Huy là ngài sai tôi làm mà, cũng không thể để tôi cũng cái nồi này được”
“Ngươi đừng có ăn nói lung tung, bổn quan không thì không oán với Trần Lập Huy, tại sao lại sai người hại hơn cơ chứ? Ngươi là kẻ nào, có phải là có thù oán gì đó với Trần Lập Huy thé nên, đã tự hại hắn rồi vu oan giá hoa cho ta không?”
Triệu Khương Lan nghe thấy Tống Đạt nói như thế thì bật cười: “Tổng đại nhân không tự ngẫm lại mà xem, tại sao hắn ta lại không chỉ ra người khác mà lại chỉ đích danh ngài vậy.”
Tống Đạt nhìn thấy nàng thì ngạc nhiên: “Ngươi, ngươi là Triệu Minh ư?”
“Chính là tại hạ”
“Sao người lại ở chỗ này?”
Mộ Dung Uyên liếc hắn ta: “Triệu công tử là bằng hữu của bổn vương, bởi vì rất giỏi trong việc thầm vấn nên đã được bổn vương đặc biệt mời đi phá án cùng. Tổng đại nhân ngài nói đi, đến nay học trò đi thi này và hai người được gọi là người qua đường này đã nhận tội cả rồi, họ khai tất cả là do nhà họ Tống các ông sai khiến, dựng ra cảnh tưởng Trần Lập Huy và bằng hữu mâu thuẫn rồi tổn hại lẫn nhau. như thành công thì đó chính là hai mạng người đáy, làm ra hành động như thế không sợ là sẽ sỉ nhục môn mi sao?”
Tống Đạt nào dám nhận tội: “Hạ quan không quen biết học trò đi thi này, còn cái tên Trần Lập.
Huy cũng chỉ nghe người ta thỉnh thoảng nhắc đến thôi, như thế thì làm sao có thể chủ động hại người ta được chứ, sự nghi ngờ của điện hạ thứ cho hạ quan không thể nhận tội được”
Triệu Khương Lan khẽ cười: “Tổng công tử muốn một động cơ giết người phải không? Nếu như: ngài không chịu nói vậy thì để tại hạ nói thay ngài vậy. Năm nay giải nguyên Trần Lập Huy của Bình Danh có thể nói là một thiếu niên tài hoa, tuy tuổi còn nhỏ nhưng có năng lực nỏi bật, muốn tới thử thi đình, cũng muốn phát triển tài năng”
Tổng Đạt mỉm cười khinh thường: “Nếu như ta và Trần Lập Huy cùng thời gian thi cử với nhau Triệu công tử nói như thế có lẽ cũng có một chút khả năng, nhưng năm đó tôi đã đỗ hoa thám, tại sao lại đi tranh đoạt với hậu bồi cơ chứ, chẳng phải là sẽ thành trò cười hay sao?”
Triệu Khương Lan ngoảnh đầu lại nhìn hắn ta chằm chằm: “Ngài không muốn tranh giành, thư viện Dụ Hoà của ngài không muốn tranh giành ư? Nếu như trạng nguyên Bình Danh thắng được thư viện Dụ Hoà tiếng tăm hiển hách ở Thịnh Khang thì chẳng phải là sẽ mát mặt lắm sao?”