Chiêu Vũ đế lạnh lùng mở miệng: "Li phi, lấy danh nghĩa của nàng viết một lá thứ cho Mộ Dung Bắc Yến, hỏi xem rốt cuộc nó muốn làm gì. Trẫm sẽ sai người nhanh chóng điều tra rõ ràng, nhưng nếu ngay cả nàng mà nó cũng chẳng quan tâm, vậy trẫm chỉ đành tự nhận gia môn bất hạnh, là trẫm mắt mù nên không nhìn thấy được tên súc sinh đó! Trẫm nói cho nàng biết, nếu nó thật sự tạo phản, trẫm tuyệt đối sẽ không để nó thực hiện được. Nếu nó thật sự lựa chọn con đường kia, vậy thứ đợi nó và nàng, chỉ có cái chết, hãy suy nghĩ thật kỹ đi!"
Cả người Li phi mềm nhũn ra, bà ngồi liệt xuống đất.
Ngay cả một ánh mắt Chiêu Vũ để cũng không muốn cho bà, hắn không thèm quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Mau viết thư đi, trẫm sẽ sai người xuất phát trước khi bình minh ló dạng"
"Tại sao có thể như vậy, tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ..”
Li phi không dám tin đánh mắt nhìn xung quanh một lần, tựa như đã đoán trước được bi kịch của chính bản thân. Tại thời điểm này, Chiêu Vũ đế sẽ không nói giỡn, nếu hắn đã nói ra hai chữ “tạo phản”, chứng tỏ rằng bên phía Lê Vương đã có dấu hiệu gì đó.
Cái gì!
Li phi lập tức nắm lấy tay nàng ta: "Bảo vệ bổn cung, lời này có ý gì? Đang yên lành tại sao Lê Vương phải sai người bảo vệ Bổn cung, chẳng lẽ nó thật sự.”
"Đúng vậy. Lòng Lê Vương có trời đất, đầu ngài chất chứa chí hướng cao xa. Bây giờ trong tay ngài ấy đã nắm được thực quyền, đây đúng là thời cơ tốt nhất"
Cung nữ ghé sát lại bên tại của bà, khuyên nhủ: "Nương nương, chẳng lẽ ngài không hy vọng con trai của mình trở thành đấng cứu ngũ chí tôn sao? Nhiều năm qua, ngài và Lê Vương điện hạ sống trong cung đã chịu biết bao điều ủy khuất, tuy ngồi trên vị trí cao, nhưng những vịnương nương khác lại chưa từng kính trọng ngài. Trước giờ Lê Vương điện hạ luôn ẩn mình nhẫn nhục giữa các hoàng tử, ngài ấy đã đợi quá lâu rồi."
Hơi thở Li phi trở nên dồn dập, bà đứng lên: "Đừng nói nữa, đây không phải chuyện đùa! Trò đùa sao! Nếu thất bại sẽ bị tru di cửu tộc!"
"Hiện giờ tên đã lên dây! Hành động của Lê Vương đã bị người trong cung biết được, lúc này cho dù điện hạ có thu tay lại, nương nương cảm thấy, ngài ấy còn có đường sống sao? Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động phản kháng. Ngài đi theo nô tỳ đi, nô tỳ nhất định sẽ nghĩ cách mang ngài xuất cung. Chỉ cần thoát khỏi hoàng cung, hoàng thượng sẽ không tìm thấy ngài."
"Đúng vậy" Cung nữ nắm chặt lấy tay bà: "Rời khỏi nơi này với nô tỳ, chờ một ngày Lễ Vương leo lên đỉnh giang sơn, ngài chính là nữ nhân cao quý nhất trên đời này. Tất cả những kẻ từng khinh thường ngài, tất cả sẽ bị ngài dẫm đạp dưới chân.”
Li phi nhìn nàng ta bằng ánh mắt kinh ngạc: "Trốn bằng cách nào?"
Đây cũng không phải chuyện đùa, Chiêu Vũ để đã nảy sinh nghi ngờ, bên ngoài điện này góc nào cũng có thị vệ trông chừng.
"Nô tỳ đã chuẩn bị một quần áo của thái giám, ngài mặc vào trước.”
----------------------------