Mục lục
Truyện Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra – Triệu Khương Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao Lưu công công lại đến đây vậy?”



Lưu công công trầm giọng nói lý do, Mộ Dung Bắc Uyên nhướng mày: “Đứa bé còn chưa được sinh ra, đã sắc phong rồi, có phải phụ hoàng quá vội không?”



Phải biết rằng, nhi tử của Lê vương và Vũ vương được sinh ra mới được sắc phong.



Hơn nữa, người sinh bọn họ đều là Vương phi, nhưng Lâm Linh Nhi chỉ là một trắc phi, như vậy có vẻ là hơi sủng ái thái quá rồi.



Lưu công công biết Chiêu Vũ đế coi trọng Mộ Dung Bắc Uyên, cũng biết phu thê bọn họ là người có quan hệ thân thiết nhất với Sơn vương phủ, nên ông ta đã lén nói cho họ biết.



“Chắc hai ngài không biết, nghe nói Sơn vương không thích đứa bé này, còn muốn phá bỏ đứa bé này. May là trắc phi trốn vào cung báo cho hoàng biết, mới cứu được một mạng cho đứa ày. Nên hoàng thượng sợ Sơn vương làm gì đó không tốt với tiểu hoàng tôn, nên mới hạ chỉ”



Hai người nhìn nhau.



Vào vương phủ, đúng là bầu không khí như sắp có mưa to.



Triệu Khương Lan hiếm khi thấy vẻ mặt ủ rũ như vậy của Mộ Dung Bắc Hải, nhất thời hơi cảm thấy sợ.



Nàng không nhịn được mà đưa thuốc bố mình mang đến ra sau lưng, có lẽ là vì nàng cảm thấy không an toàn, nên nhét chúng vào trong tay Mộ Dung Bắc Uyên.



Đây là do Mộ Dung Bắc Uyên chuẩn bị, không liên quan đến nàng Mộ Dung Bắc Uyên: Nhìn thấy có người đến, sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên mới dịu đi một chút.







Nhưng sau khi nhìn thấy gói thuốc bổ sau lưng Mộ Dung Bäc Uyên, thì sắc mặt của hắn lại trở nên tồi tệ “Ném đi. Ngay cả đệ cũng đến khuyên ta?”



Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Không phải không phải, cái này đại nhân hay tiểu hài nhi đều có thể uống, huynh cũng có thể ống, ném đi thì phí lắm”



Mộ Dung Bắc Uyên lập tức giải thích: “Hôm nay mẫu hậu cố ý bảo Khương Lan chuẩn bị cái này để đưa đến cho huynh, không liên quan đến chúng ta, huynh đừng giận chó đánh mèo.”



Nhắc đến Viên hoàng hậu, Mộ Dung Bắc.



Hải đột nhiên nhớ đến chuyện bà lấy Triệu Khương Lan ra uy hiếp mình.



Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói: “Phụ hoàng mẫu hậu tạo áp lực cho ta, chắc là ta không động vào đứa bé này được”



Mộ Dung Bắc Uyên không hiểu: “Dù sao thì cũng là hài tử của huynh, giữ lại là chuyện tốt mà?”



“Sao đệ biết được đó là hài tử của ta?”



Mộ Dung Bắc Hải cười khẩy: “Ta nhất định sẽ nghĩ cách bắt được cái đuôi của Lâm Linh Nhi, nàng ta tốt nhất đừng để ta tìm ra được manh mối, nếu không, ta sẽ khiến nàng ta chết không có chỗ chôn”



Triệu Khương Lan cũng hiểu được trong chuyện này có điều khác thường, nàng nhịn không được mà hỏi: “Trước đó mấy ngày Lâm Linh Nhi có thường đi đến chỗ nào không?”







“Có người nói chỉ có đi Lâm phủ, nhưng nói thật là ta không tin. Hoặc là trong Lâm phủ có điều gì đó mờ ám, hoặc là có mưu đồ bên ngoài Lâm phủ. Nói chung, sớm muộn gì ta cũng sẽ lột lớp da giả dối của nàng ta ra.”



Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy ghét một người đến như vậy.



Cuối cùng Triệu Khương Lan cũng hơi tán thành.



Nàng hiểu rất rõ loại thuốc an thần mà nàng đã điều chế ra, theo liều lượng mà Mộ Dung Bắc Hải uống lúc đó, thì cho dù có đâm dao vào tim vào phổi hắn thì hắn cũng sẽ không tỉnh lại.



Làm sao có thể không cưỡng lại được lại loại thuốc xuân dược đó được.



Nếu thật sự có gian lận, Lâm Linh Nhi đang dùng con nối dõi của hoàng gia để lừa dối, không phải chuyện đùa Trở về Thần vương phủ, Triệu Khương Lan dặn dò Mai Hương: “Bảo Hồng Vân thử tìm người điều tra Lâm phủ, bao gồm cả mấy cái biệt viện, ngoại trạch của nhà bọn họ, xem có điều gì khác thường không. Bên cạnh đó, hãy để mắt đến động tĩnh của Lâm Linh Nhi, có động tĩnh gì thì báo ngay cho bản cung biết”



Khi ngủ, tay chân của Mộ Dung Bắc Uyên làm chuyện xấu, sờ khắp người nàng.



Triệu Khương Lan bị hẳn cù đến mức không nhịn được cười: “Huynh làm gì vậy?”



“Sao ngay cả tam ca cũng có hài tử, rõ ràng bọn họ mới kết hôn không được bao lâu, với lại hầu như tam ca không chạm vào nàng ta. Không giống ta và nàng, hàng đêm đều ân súng”



Thấy vẻ mặt tủi thân của hắn, Triệu Khương Lan cảm thấy buồn cười.



“Chuyện này, phụ thuộc vào sức khoẻ của một người nào đó. Nhưng có lẽ không phải vấn đề ở ta, là huynh có vấn đi Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy lòng tự trọng của một người nam nhân của mình bị đả kích, giả vờ nằm đè lên người dọa nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK