Có lẽ Triệu Khương Lan không biết gì về những chuyện xảy ra trong Sơn vương phủ. . truyện tiên hiệp hay
Hơn nữa, Triệu Khương Lan có ân tình sâu nặng với Mộ Dung Bắc Hải, không nên nói “để cho nàng biết tay” ở thời điểm này.
Mặc dù Viên hoàng hậu sẽ không bao giờ làm gì Triệu Khương Lan, nhưng bây giờ bà muốn tỏ ra mình là người có tình người.
Không có hän, ngoại trừ tks, hoàng hậu không nghĩ ra Mộ Dung Bắc Hải quan tâm người nào nữa.
“Đừng tưởng rằng bản cung không biết, con không muốn Lâm Linh Nhi sinh con, là bởi vì trong lòng con muốn giữ vị trí thê tử đó lại cho một người khác. Cho dù con không chịu thừa nhận, sự sủng ái, dung túng mà con dành cho nàng, người khác không thể nào lấy được.”
Mộ Dung Bắc Hải không còn cách nào khác, đành phải nói: “Mẫu hậu, ngài thực sự hiểu lầm rồi. Nhi thần chỉ đơn giản là không muốn đứa bé không rõ nguồn gốc trong bụng Lâm Linh Nhi, chuyện này không hề liên quan đến Khương Lan. Mẫu hậu muốn kéo người vô tội vào, như vậy là không ra sao cả”
“Bản cung đang cố tình gây sự đó! Ai bảo ngươi nhất định muốn giết tôn nhi của bản cung, Mộ Dung Bắc Hải, hôm nay bản cung lấy thân phận hoàng hậu cảnh cáo ngươi. Nếu cháu của ta xảy ra bất cứ chuyện gì, thì ngày nào ta cũng sẽ gọi Triệu Khương Lan vào cung, liên tục gây rắc rối cho nàng, làm nàng thống khổ, ta nói được là làm được! Cho dù nàng không biết gì, không liên quan gì thì sao, cách làm giận chó đánh mèo với người vô tội, không phải là do Sơn vương ngươi khởi xướng sao, cho dù Lâm Linh Nhi có đáng ghét, thì đứa bé cũng không có làm gì sai cả!”
“Sao mẫu hậu cứ uy hiếp hài nhi “Là con đe doạ mẫu hậu. Bắc Hải, lúc đầu con nói gì, rõ ràng là nói chỉ cần Lâm Linh Nhi nguyện ý làm thiếp, thì sẽ cho nàng ta vào phủ.
Tốt xấu gì thì nàng ta cũng là đích nữ của Thái uý, đã phải gả đến một cách miễn cưỡng rồi, vậy mà còn không có quyền sinh con nữa sao.
Cũng may là Lâm Linh Nhi biết đây là chuyện lớn, không nói chuyện mình mang thai cho Lâm gia biết, nếu không một khi Lâm thái uý mà biết, thì e rằng sẽ treo cổ tự vẫn trước Thần Hổ Môn.
Hoàng gia của chúng ta không thể ức hiếp người ta đến mức này được.”
Mộ Dung Bắc Hải biết giờ phút này có nói gì thì hoàng hậu cũng không nghe.
Bây giờ trong mắt bà chỉ có đứa bé, hận không thể móc tim móc phổi ra đối xử tốt với Lâm Linh Nhi.
“Cùng lắm há mồm ăn cơm, nếu mẫu hậu cứ ép nhi thần nói, thì nhi thần cũng chỉ coi nó là một cô nhi nhặt từ bên ngoài về, muốn nhi thần coi đứa bé này như là con của mình, thì tuyệt đối là không thể”
“Cái gì mà coi như con của mình, đó là con của con mà!” Viên hoàng hậu tức giận đến mức đi tới đi lui trong phòng, trong lòng vẫn cảm thấy không yên.
Bà cầm lấy bàn tay của Mộ Dung Bắc Hải, bắt hẳn chỉ tay lên trời thề.
“Bây giờ con thề cho bản cung, sau khi Lâm Linh Nhi trở lại vương phủ, con không được làm tổn thương đứa bé trong bụng nàng ta?
Mộ Dung Bắc Hải không bị lay chuyển, hoàng hậu nghiến răng: “Dùng tính mạng của Triệu Khương Lan để thề, nếu ngươi không tuân thủ, thì Triệu Khương Lan phải chết!”
“Mẫu hậu!” Mộ Dung Bắc Hải không nhịn được nữa, tức giận phất tay áo bỏ đi.
Viên hoàng hậu sai người đi một chuyến đến Thần vương phủ: “Đi nói với Thần vương phi một tiếng, Lâm trắc phi mang thai, bảo nàng chuẩn bị chút thuốc bổ cho người có thai rồi mang đến Sơn vương phủ”
Cung nhân không hiểu tại sao: “Sao nương nương lại cố ý bảo Thần vương phi làm việc này, trong cung có nhiều thái y có nhiều kinh nghiệm mà”
“Bởi vì bản cung muốn nhắc nhở thãng ngốc Sơn vương kia!”
Nói xong, Viên hoàng hậu sợ mình lỡ lời, cuối cùng nén cơn giận lại Còn có một câu bà chưa nói. Chỉ cần là thứ mà Triệu Khương Lan đưa cho, cho dù là thuốc độc, thì Mộ Dung Bắc Hải cũng sẽ không từ chối Biết Mộ Dung Bắc Hải đã đến đây, Lâm Linh Nhi nơm nớp lo sợ đến thỉnh an Viên hoàng hậu.