Đây cũng là lí do duy nhất trước mắt có thể dùng để giải thích rồi.
Hoa quý phi hoàn toàn không yên tâm, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan xuy nghĩ đến hình dạng của nhà họ Liên sau khi thất thế, cũng không có bất kì ý niệm gì khác trong đầu.
Nhìn kinh thành gió yên biển lặng như thế này, tự mình vậy mà lại bắt đầu khởi động thứ bí hiểm không muốn cho người khác biết.
Trên một con đường tiến về biên cảnh phía trước khác, La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô đã đi được hơn nửa chặng đường rồi.
Con đường này, bởi vì tránh để cho người khác truy đuổi và giết hại, bọn họ dè dặt cẩn thận từng li từng tí một.
Sau đó vẫn không có tác dụng gì, bọn họ có nhanh nữa, cũng không tránh khỏi sự nhằm vào của các thích khách chuyên nghiệp.
Vào cái đêm vào ở trong thị trấn nhỏ của biên giới phía Bắc, hành tung của hai người bọn họ đã bị bại lộ rồi.
Dù cho diện mạo bên ngoài đã được La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô tận lực cải trang lại, còn dùng cả bùn đất để bôi lên làn da của mình làm cho nó ngăm đen, không giống với hình dáng của những thiếu niên thiếu nữ thay tú.
Nhưng khẩu âm của bọn họ thì chính là một vấn đề vô cùng lớn.
Khẩu âm của Kinh thành là kiểu mềm mại, nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Nhưng mà đã vào biên giới phía Bắc rồi, dù cho có là ở trong Thịnh Khang, những người bản địa nói chuyện đều là thanh âm vừa dày vừa nặng.
Đối với những chủ quán mà có những khách sạn là trạm dừng chân của người tới người lui, thì bọn họ chỉ cần nghe tiếng thôi là đã có thể nghe ra được đối phương là đến từ nơi nào.
Thế nên, khi mà những thích khách kia dưới danh là thủ hạ của công chúa Lạc Thiên Ý vô cùng âm tàn mà ép hỏi chủ quán, hắn ta dường như không một chút do dự nào mà liền bán rẻ luôn hai vị lữ khách mà ở trong phòng có chữ Thiên.
Chân của La Kiều Oanh vẫn chưa khỏi toàn bộ, còn để lại một vết sẹo vô cùng là khó coi.
Nhưng mà so ra với lúc trước đây thì cũng có đủ để có thể đi xuống đất được rồi, là chỉ khó tránh khỏi có chút không vững lắm, so với những lúc đi bình thường trước đây thì có chậm hơn một chút.
Cái gian phòng này là bọn họ trên đường đi thuận đường ghé vào và là căn phòng thoải mái tiện nghi nhất.
Đi tàu xa mệt nhọc quả thật là hết sức mệt mỏi, La Kiều Oanh đã rất lâu rồi không có được tắm rửa sạch sẽ, thế nên cố ý muốn chuẩn bị nước tắm để tắm rửa cho tỉnh người.
Mà nàng ấy vừa chuẩn bị cởi quần áo ra, thì lại nghĩ đến cái túi dược liệu lúc đi tắm rửa có thể để ngâm ở trong nước mà ngày đó vị y nữ đó đưa cho, liền đi đến gian phòng của Mộ Dung Bắc Tô mà gõ gõ cửa.
Cái bọc gói đồ để dược liệu ở chỗ của hắn ta.
Mộ Dung Bắc Tô bởi vì luôn luôn phải đánh xe, trên ngón tay cũng bởi vì cầm rơi ngựa lâu như thế nên bắt đầu nổi bong bóng nước, đang vô cùng cẩn thận mà chọc cho nó vỡ ra.
Hắn ta nghe thấy động tĩnh thì liên bỏ cây châm nhỏ xuống mà đi ra mở cửa, La Kiều Oanh đã ở bên ngoài cửa đợi được một lúc rồi, đột nhiên nghe được một hồi tiếng bước chân.
Hô hấp của nàng ta trì trệ lại, thoáng một cái liền đề cao cảnh giác.
Không phải là hắn ta, cái âm thanh này không đúng lắm.
Nghe như này xem ra không phải là hai người, mà phải là một đám người.
Nhìn xuyên thấu qua khe cửa, nàng ấy quả nhiên nhìn thấy mấy người thích khách kia.
Sắc mặt của nàng ấy chợt biến, ra hiệu cho Mộ Dung Bắc Tô đi xem xét bên ngoài cửa sổ.
Mộ Dung Bắc Tô cũng căng thẳng khẩn trương theo, cẩn thận mà mở cửa sổ ra.
Ở bên dưới lầu có hai người đang trông coi, hơn nữa còn nhìn chằm chằm về phía hướng phòng của bọn họ nữa.
Hắn ta chỉ đành nhìn về phía của La Kiều Oanh rồi lắc lắc đầu.
Một hồi cảm giác tuyệt vọng và bất lực đập ngay vào mặt, bọn họ liếc nhìn nhau một cái, ở trong lòng nghĩ đến đều chính là, tối hôm nay có lẽ sẽ phải chết ở chỗ này rồi Bết bát nhất đó chính là, bội kiếm của La Kiều Oanh còn đang để ở trong gian phòng ở bên sát vách.
Mà mấy người kia đã cách chỗ này càng ngày càng gần rồi, khi nàng ta vốn dĩ đứng trước cửa căn phòng để bồi hồi, cũng định dùng tay ra hiệu để chuẩn bị đi ra.
La Kiều Oanh lại nhắm mắt lại, đột nhiên quyết định một chủ ý.