Không biết nghĩ tới cái gì, ngón tay của nàng ở bụng vẽ vài cái, trong mắt hiện lên tia ác độc. * Triệu Khương Lan đáng chết kia!
Lúc trước nàng giả bệnh vốn là muốn Triệu Khương Lan xui xẻo, dựa vào đó phá hỏng thanh danh của nàng ta.
Ai biết Triệu Khương Lan bị sơn tặc cướp đi một đêm lại có thể lành lặn trở về, mà còn dám dung đao khiến nàng bị thương. Thậm chí cho đến bây giờ vẫn còn vết sẹo.
Quả thực là bắt nạt người quá đáng.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi Huệ phi: “Đúng rồi mẫu phi, lúc trước Thẩm Hi Nguyệt kia không phải làm trầy mặt Triệu An Linh sao, chẳng lẽ chuyện kia coi không xảy ra nữa hay sao? Triệu An Linh từ khi nào trở nên dễ tính như vậy?”
Huệ phi cũng không rõ ràng lắm chuyện đó ra sao, chỉ mơ hồ nghe người ta nói qua.
“Hình như Triệu Khương Lan kê cho Ngữ vương phi vài thang thuốc rất hiệu quả, giúp cho vết thương trên mặt nàng ta khôi phục cực tốt. Bằng không đừng nói một Triệu An Linh, Công chúa Văn Hi cũng là một kẻ tuyệt đối không chịu thiệt thòi, Thần vương phủ cũng đừng nghĩ đến việc che chở. “
Ninh Vân vừa nghe lời này liền mất hứng.
Con tiện nhân Triệu Khương Lan này, đồng ý cho muội muội nàng dùng thuốc, lại khiến nàng chịu vết sẹo dài như vậy.
Nếu Ninh Vân muốn tìm Triệu Khương Lan đòi loại thuốc bôi kia, theo như tính cách của Triệu Khương Lan khẳng định sẽ không cho nàng.
Ninh Vân tức giận thật lâu, nghĩ không bằng không liền đi Ngũ vương phủ một chuyến, tìm Triệu An Linh lấy một chút. Nghĩ như vậy nàng liền ngồi không yên, sáng sớm hôm sau liền lẻn ra khỏi cung.
Triệu An Linh đang ngồi trước gương bôi thuốc.
Nàng vốn còn ôm thái độ thử xem, trong lòng không quá tin tưởng chuyện này có thể cứu chữa.
Nhưng dùng mấy ngày, tận mắt thấy vết thương càng ngày càng mờ đi, lúc này nàng mới biết thế này đích thực là thần dược.
Vì thế mấy ngày nay nàng cố ý đem thuốc đặt ở nơi không dễ thấy, phòng ngừa kẻ nào không có mắt lại làm đổ mất bình thuốc quý của nàng.
Nàng đang bận rộn trong phòng, bên ngoài liền có người truyền lời nói Công chúa Ninh Vân tới.
Triệu An Linh và Ninh Vân ngày thường giao tình không sâu, hơn nữa bây giờ nàng còn vô cùng chán ghét Thẩm Nguyệt Thu.
Ninh Vân và Thẩm Nguyệt Thu từ trước đến nay quan hệ rất tốt, tâm trạng của Triệu An Linh lập tức tối tăm.
“Nàng tới làm gì, thối bỏ đi, mời Công chúa vào đi.”
Ninh Vân bước tới gần, ánh mắt liền nhìn chằm chằm mặt Triệu An Linh.
Vết sẹo trên mặt Triệu An Linh tuy rằng đã nhạt nhiều, bị người ta nhìn như vậy vẫn không vui vẻ gì.
“Công chúa đến vương phủ sớm như vậy, không biết là có chuyện quan trọng gì?”
“Ngũ tấu, nghe nói thời gian trước tẩu bị thương, ta vẫn luôn nhớ mong trong lòng, liền tới đây. Nhưng hôm nay nhìn thấy, có vẻ tốt hơn nhiều rồi nhỉ.”
Triệu An Linh mỉm cười: “Hồi phục cũng tạm.”
“Triệu Khương Lan cho ngươi thần dược?” Ninh Vân đột nhiên tiến đến bên tai nàng hỏi.
Triệu An Linh nghe vậy cảnh giác ngẩng đầu lên: “Công chúa đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”
“Không gạt Ngũ tấu, trên người ta cũng có một vết sẹo, vẫn không mờ đi được. Vẫn là do khi trước Triệu Khương Lan chém ta mà có!”
Ninh Vân nói nghiến răng nghiến lợi, nhưng ánh mắt lại sáng quắc nhìn nàng.
“Cho nên ta nghĩ tới xin Ngũ tấu chút thuốc, tẩu hắn là không từ chối đâu nhỉ.”
Triệu An Linh trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Nhưng Triệu Khương Lan chỉ cho ta một bình nhỏ, đã dùng sắp gặp đáy rồi. Nếu không Công chúa yêu cầu nàng ấy làm thêm chút nữa vậy, đừng tìm ta làm gì. “
“Triệu Khương Lan cùng ta có thù, làm sao chịu cho ta. Trời ạ, Ngũ tấu, bằng không tẩu đưa thuốc trong tay tẩu cho ta trước, sau đó tẩu đi đòi nàng ta thêm mấy lọ, dù sao tẩu cũng là là muội muội của nàng, nàng luôn đối tốt với người. Hơn nữa vết thương của ẩu là Thẩm Hi Nguyệt gây ra, Thần vương phủ bọn họ đương nhiên phải phụ trách rồi”