Trong lòng Triệu Khương Lan lộp bộp, ngay lập tức bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Hải.
Càng về sau, sắc mặt của nàng càng khó coi.
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, tại sao dòng khí trong cơ thể Mộ Dung Bắc Hải hỗn loạn như vậy.
Lúc nhanh lúc chậm, nóng lạnh hỗn loạn.
Như là dùng dược vật hưng phấn, nhưng lại bị dược vật mạnh mẽ khác đè ép xuống.
Loại mạch tượng này, rõ ràng là uống phải hai loại dược bất đồng.
Một cái giải thích tuy rằng vớ vấn nhưng cũng là giải thích duy nhất giải đáp tình huống này nhảy ra trong đầu Triệu Khương Lan.
Nàng không dám tin quay đầu lại nhìn về phía Lâm Linh Nhi Lâm Linh Nhi bị nàng nhìn thì có vài phần chột dạ, nhưng phải giả vờ bình tĩnh đối diện với nàng.
“Ngươi kê đơn cho huynh ấy? Ngươi vì bức bách huynh ấy viên phòng với ngươi, có phải trộm cho huynh ấy dùng dược đúng không!”
Triệu Khương Lan cơ hồ là hô lên.
Lão quản gia hoảng sợ ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía điện hạ nhà mình Lâm Linh Nhi sắc mặt trắng nhợt, ngoài miệng còn chối”
Thần vương phi chớ có nói bậy, sao ta có thể kê đơn cho Vương gia được, đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, chuyện phát sinh đều là thuận lý thành chương. Nếu không phải Vương gia tự nguyện, lấy tính tình ngài ấy ai có thể hạ dược ngài ấy. Huống chỉ Vương gia than thể ngàn vàng, sao ta dám làm hại ngài ấy”
Triệu Khương Lan trong cơn giận dữ, tức giận đến môi đều run rẩy.
“Ngươi câm miệng cho ta! Bản cung tuyệt đối không có đoán sai, nhất định là ngươi âm thầm động tay chân, bãng không huynh ấy cớ gì như vậy? Đến bây giờ còn không tỉnh! Bởi vì hành vi xấu xa của người, Tam ca không muốn phối hợp, mới dùng gấp đôi thuốc an thần, hai loại thuốc luân phiên tác dụng ở trong cơ thể huynh ấy, thân thể huynh ấy bị tổn thương rất nhiều, sẽ chỉ làm tinh lực huynh ấy tiêu hao thật nhiều, nguyên khí đại thương. Lâm Linh Nhị, lá gan của người thật lớn!”
Lâm Linh Nhi cứng đầu không chịu thừa nhận.
“Thần vương phi vì sao phải ngậm máu phun người. Hôm qua nha hoàn gác đêm bên ngoài đều nghe được, ta cùng Vương gia là đứng đản động phòng, căn bản không có chuyện ngài ấy bức bách mình mê man. Trừ bỏ nha hoàn hồi môn của ta, Hồng Mai trước kia từ Thần vương phủ của các người ra, còn có mấy thị vệ của quý phủ đều có thể làm chứng”
Triệu Khương Lan kinh hoàng không ngừng: “Hồng Mai đâu, gọi Hồng Mai về đây cho bản cung!”
Không bao lâu, Hồng Mai liền vội vàng chạy tiến vào: “Vương phi, sao ngài lại đến đây?
Triệu Khương Lan nghiêm khắc nhìn nàng một cái: “Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói từ đầu đến cuối cho bản cung một lần!”
Hồng Mai đành phải nói: “Đêm qua sườn phi cho nô tỳ canh chừng ở ngoài tẩm điện, nói là để tiện hầu hạ. Nhưng là chờ đoàn người ma ma đi rồi, nô tỳ mơ hồ nghe được tiếng gọi người của Vương gia ở bên trong, nô tỳ muốn vào xem, nhưng nha hoàn bên người sườn phi ngăn cản nô tỷ, nói nô tỳ này sẽ phá chuyện vui của chủ tử. Nô tỳ sau lại vẫn lo lắng, đi tìm ám vệ muốn cho bọn họ gõ cửa ‘Vương gia, ai ngờ, ám vệ mới đến cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đết.. Truyền đến tiếng kêu của sườn phi, đám ám vệ không dám tiến lên, nô tỳ nghe cũng có chút quãn bách, nên rời đi.”
Lâm Linh Nhi đắc ý giơ giơ căm: “Thần vương phi, người nghe được? Nha hoàn của người có thể làm chứng, ngày hôm qua ta cùng Vương gia là làm chuyện vui. Sao tới trong miệng của ngươi, chính là ngài ấy không muốn thị tẩm ta nên đã để cho bản thân mình ngủ thế, mưu hại cùng nhục nhã như vậy, thứ ta không thể nhận. Cho dù là Hoàng hậu nương nương hỏi đến, ta cũng tuyệt không sẽ không nuốt xuống khấu khí này”
Triệu Khương Lan hoàn toàn không đem nàng để vào mắt, nàng trách cứ nhìn Hồng Mai: “Người khác ngăn cản ngươi, ngươi sẽ không quan tâm an nguy của điện hạ? Nếu vị sườn phi này lòng dạ khó lường đem Vương gia làm bị thương, các ngươi cũng muốn mặc: kệ sao! Hôm qua ngươi phát hiện tình huống không đúng, nên đi báo cho bản cung một tiếng, thế nhưng vô thanh vô tức trở về phòng ngủ? Bản cung ngày thường dặn dò ngươi như thế nào, ngươi thật sự là. …..: