Chương 478: Nàng “ôi” một tiếng: “Vậy chẳng phải là rất mệt ư2”
Hắn hơi bát đắc dĩ: “Không đi quỳ thì có vẻ không thành tâm, chỉ có làm như vậy mới có thể tỏ ra có quyết tâm được. Nàng đừng lo, hôm nay mỗi người đều có một tắm đệm bảo vệ đầu gói, nhồi bông dày cực kì, chắc chắn đầu gối sẽ không bị tổn thương đâu.”
Triệu Khương Lan hơi đau lòng, rõ ràng hắn còn chưa đi chịu tội mà nàng đã không đành lòng nhìn xuống đầu gồi của hắn rồi.
Nàng đưa tay ra xoa xoa trên đùi hắn thi lại bị Mộ Dung Bắc Uyên nắm láy cổ tay. “Nàng muốn an ủi ta ư2” Triệu Khương Lan gật đầu. “An ủi như thế không đủ đâu, hay là dùng cách khác thú vị hơn một chút nhé?” Hắn mỉm cười, chỉ còn kém khắc hai chữ “ham muốn vào trên mặt nữa mà thôi. Sự đau lòng của Triệu Khương Lan không còn sót lại chút gì cả, nàng cực kì ghét bỏ rút tay lại. “Không được à?” Mộ Dung Bắc Uyên dụi dụi bên cạnh nàng: “Ngày ấy còn chưa kết thúc à?” Kết thúc thì đúng là vừa kết thúc xong, hắn bám thời gian cũng đúng thật.
Mộ Dung Bắc Uyên tháy nàng không nói gi thì dỗ dành từng chút một: “Thực ra bản vương muốn. mấy ngày nữa mới hầu hạ nàng kia, nhưng ta không biết chuyện này phải kéo dài bao lâu thì phụ hoàng mới chịu chấp thuận. Nhỡ đâu phải quỳ đến mười ngày nửa tháng, ngày nào cũng mệt mỏi đến mức nhức eo đau lưng thì nhát định là không thể nào hầu hạ vương phi được, lúc đó trong lòng bản vương chắc chắn sẽ cảm tháy có lỗi lầm.”
Nàng buồn cười, cong ngón tay lại gõ lên trán hắn: “Huynh lại ba hoa nữa r: Có được hay không?” Triệu Khương Lan xoay tay vuốt ve mặt hắn: “Đi tắm đi” Nàng vừa nói dứt lời thì đã bị Mộ Dung Bắc Uyên bề lên, hắn sải bước vào bên trong phòng tắm.
Hai người chơi đùa một lúc, ở trong nước đã vui vẻ một lần, vất vả lắm mới tắm rửa sạch sẽ lên giường thì lại làm thêm một lần nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên còn muốn tiếp tục, hắn ngo ngoe rục rịch muốn làm thêm lần nữa nhưng lại bị Triệu Khương Lan giơ chân đá cho một cái: “Đủ rồi đấy, coi chừng đến lúc đó huynh còn chưa quỳ xuống thì chân đã mềm nhữn ra rồi. Vậy thì cũng không cần phải giả vờ đáng thương nữa, người ta nhìn vào sẽ thấy huynh đáng thương thật đáy.”
Tốt xấu gì cũng ăn vào miệng rồi, Mộ Dung Bắc Uyên cũng thoải mái. Hắn kéo Triệu Khương Lan vào trong ngực rồi đắp kín chắn cho nàng. “Ngủ đi!” Dần dần, nhịp thở của hai người họ đều trở nên đều đặn và chậm rãi hơn.
Ngày hôm sau tất nhiên là Mộ Dung Bắc Uyên không vào triều, khi sắp tan triều, hắn dẫn dắt vài vị quan quỳ gồi trước Thần Hồ Môn.
Lúc này, trên triều đã sớm gió nổi mây vần.
Tần Nguyên cực ki đau đớn vạch ra vụ hãm hại ba năm trước, hắn ta thỉnh cầu khôi phục lại danh dự cho Trình Minh Kỳ.
Khó khăn lắm mới có một lần mà Chiêu Vũ để buông xuống mặt mũi của đề vương, ngay trên triều hắn đã tự xét lại nói vào lúc ấy bị người khác che đậy, trách làm trung thần, đồng ý tự mình viết một bài điều văn cho Trình Minh Kỳ. Hắn còn nói sẽ lậ liên lụy lúc trước nữa.
lại bản án cho Ngự Sử trung thừa bị Chiêu Vũ đế vừa nói xong lời này thì toàn triều đình đều bị kinh động.
Điều khiến người ta còn chấn động hơn nữa là thái giám tổng quản ở tiền điện vội vã tiền vào triều đình bẩm báo: “Hoàng thượng, Thần vương điện hạ và các quan trong Kinh Triệu phủ đang quỳ gối bên. ngoài Thần Hồ Môn.”
Chiêu Vũ đề đã biết rõ nhưng vẫn đứng lên hỏi: “Thần vương muốn làm cái gì đây?”.
“Bẩm hoàng thượng, điện hạ muốn lão nô nói hộ một câu, nếu không trị tội thư viện Dụ Hoa thật nghiêm khắc thì điện hạ tuyệt đối sẽ không trở lại, hét thảy thỉnh cầu của điện hạ đã được viết trên giấy thỉnh mệnh rồi ạ”