“Không phải chứ, không phải nó vẫn luôn ở trong Thần Vương phủ sao, sao tự dưng lại có quan hệ với Sơn Vương điện hạ vậy?”
“Phụ thân còn nói Sơn Vương vô cùng sủng ái nàng ta, nhất định là nàng ta dùng thủ đoạn để mê hoặc. Lúc trước con đã nói rồi, ả biểu muội này nhìn có vẻ văn nhã, hướng nội nhưng thật ra là người có tâm địa xấu xa. Nói không chừng ở sau lưng nàng ta có thủ đoạn quyến rũ người khác, giống hệt như một hồ ly tinh.
Phu nhân không nhịn được, nổi giận đùng đùng: “Hai mẹ con nhà nó đều không biết xấu hổ như vậy, năm đó mẹ nó bỏ nhà chạy theo người khác, khiến nhà họ Hứa chúng ta mất mặt. Bây giờ thì hay rồi, sinh được một đứa con gái giống hệt như vậy”
Hứa An Liễu không phục, lắc lắc cánh tay của Hứa phu nhân: “Mẫu thân, phụ thân còn bảo con chuyện gì cũng phải nhường Hứa Mạn Nhi, chẳng lẽ con còn phải chiều theo nàng ta hay sao?”
Đương nhiên là Hứa phu nhân rất tức giận nhưng nghe lời dặn dò của Hứa Mạnh Niên nên bà ta vẫn an ủi Hứa An Liễu.
“Chuyện này phải nghe theo phụ thân con trước đã. Nhưng chưa chắc là không có cơ hội thay đổi, nói không chừng vài hôm nữa Sơn Vương Điện hạ thấy chán ghét nó, không muốn lấy nó nữa. Đến lúc đó chúng ta muốn xử lý nó thế nào cũng được.
“Vậy có cách nào để Sơn Vương Điện hạ chán ghét nàng ta không?”
“Bây giờ suy nghĩ đương nhiên là nghĩ không ra.. Ánh mắt của Hứa phu nhân nhìn sang Hứa An Liễu: “Con sốt ruột cái gì? Cho dù nó được gả vào Sơn Vương phủ, chẳng lẽ nó có thể đảm bảo rằng Sơn Vương lúc nào cũng thấy nó mới lạ sao? Con đừng quên Trắc phi lúc trước của Sơn Vương còn rơi vào cảnh phải bị chặt đầu.
Hứa An Liễu hừ một tiếng: “Nàng ta còn chưa gả vào mà đã không quan tâm tới nữ nhân khác, đúng là đáng ghét!”
Hứa phu nhân đành phải dỗ nàng ta: “Con gái ngoan của ta, cái loại hèn mọn đó vĩnh viễn không bao giờ trèo lên được đầu con đâu, chúng ta cứ chờ mà xem!”
Từ sau khi Triệu Khương Lan bắt đầu dùng nồi lẩu ở Thần Vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên cũng bắt đầu thích cách ăn này.
Hai ba ngày hắn lại bảo Triệu Khương Lan chuẩn bị.
Tiện dịp Mộ Dung Bắc Hải về kinh, bọn họ lập tức mời hắn để tới Thần Vương phủ ăn lẩu.
Mộ Dung Bắc Hải vô cùng vui vẻ, còn nhắc tới chuyện của Phượng Vệ.
“Lúc trước còn tưởng rằng quả cầu tín hiệu mà muội đưa cho ta không có tác dụng gì, không ngờ đến lúc nguy cấp, nó thật sự đã cứu mạng huynh. Nếu thuộc hạ của muội không kịp thời chạy tới, e rằng bây giờ ta đã trở thành hồn ma dưới đạo của đám thích khách rồi.
Triệu Khương Lan che miệng: “Không phải chứ, chuyến đi lần này của các huynh nguy hiểm như vậy sao?”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Huynh vẫn còn chưa dám nói với phụ hoàng và mẫu hậu, sợ bọn họ sẽ lo lắng. Thực sự việc truy bắt Lạc Quận vương gặp rất nhiều khó khăn, lúc đầu huynh suýt chút nữa còn trúng phải mìn, ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần hơi không thận trọng một chút là đã bị tan xác. Về sau, chính Hứa Mạn Nhi đã kéo huynh vào trong động để trốn. Đám thích khách kia đuổi theo, cũng may là có Phượng Vệ tương trợ.
Triệu Khương Lan không khỏi cảm thán: “Đúng là trong cái rủi có cái may. Muội còn tưởng rằng Nguyễn Ái không có tung tích của Phượng Vệ, không ngờ bọn họ còn tính toán cẩn thận hơn so với muội”
Mộ Dung Bắc Hải nói nghiêm túc: “Nói tóm lại, lần này ta rất cảm tạ muội”
Nhớ đến chuyện gì đó, hắn tự nhiên nói với Triệu Khương Lan: “Quên không nói cho hai người biết, ta sắp nạp Trắc phi rồi.”
Mộ Dung Bắc Hải vừa nói xong, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cùng quay ra nhìn nhau và mở to hai mắt.