Mộ Dung Bắc Uyên nghe được sắp xếp của hản đã cảm thấy có cái gì không đúng “Tam ca, vì sao đột nhiên đi hỏi thăm chuyện đã qua của Lâm Linh Nhi, chẳng lẽ huynh cho là, thân phận Lâm Linh Nhi có cái gì không đúng?”
“Ai có thể bảo đảm, nàng nhất định là Lâm Linh Nhi chứ”
Hắn nói tới đây, Mộ Dung Bắc Uyên thoáng cái nghe hiểu rồi.
Nhưng mà hẳn không thể tin được người nhà họ Lâm sẽ lớn mật như vậy.
Chẳng qua là nhà họ Lâm ngay cả con cháu thừa tự cũng làm giả mạo rồi, chỉ sợ chuyện hoang đường này, chưa chắc không làm được Mộ Dung Bắc Hải quyết định bây giờ lập tức tiến cung, nói rõ hết thảy với Chiêu Vũ đế.
Hắn ra lệnh thị vệ: “Canh chừng Vương phủ và Lâm phủ, một con ruồi cũng không muốn để lọt ra.”
Mộ Dung Bắc Uyên dẫn đám người tự mình đi biệt trang nhà họ Lâm.
Nếu như Mộ Dung Bắc Hải suy đoán đúng, oan khuất Triệu Khương Lan chịu há lại tâm thường như vậy.
Việc này là sỉ nhục lớn nhất của hoàng thất.
Bên trong vương triều Thịnh Khang, Viên hoàng hậu còn bởi vì chuyện tôn nhỉ bị người ác ý giết chết mà hao tổn tinh thần.
Chiêu Vũ đế ngồi ở bên người bà thấp giọng trấn an: “Đại Lý tự đã tra xét, nhất định sẽ cho đứa bé một lời giải thích. Người chết không thể sống lại, đừng thương tâm quá mức, cẩn thận làm hư thân thể”
lên hoàng hậu nắm ống tay Chiêu Vũ đế áo rơi lệ: “Hoàng thượng, có đôi khi thần thiếp không nhịn được hoài nghi, vì sao mạng của mình khổ như vậy. Hoàng nhi là hài tử thông minh lanh lợi như vậy lại cứ bị quái bệnh đến nay không có khỏi hẳn, thật vất vả có bối phận, nhưng lại còn chưa ra đời lập tức chết non rồi. Ông trời tại sao phải đối với thiếp như vậy”
Chiêu Vũ đế nghe bà nói xong cũng đau lòng đứng lên, vẻ mặt đế hậu hai người vô cùng thống khổ.
Bên ngoài Tê Ngô điện, cung nữ cất giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Tam Vương gia cầu kiết Viên hoàng hậu lau nước mắt: “Để cho điện hạ vào đi”
Mộ Dung Bắc Hải ngồi ở xe lăn chắp tay hành lễ: ‘Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần có chuyện quan trọng bẩm báo”
“Với chuyện hài nhi đã mất của ngươi kia có liên quan hay không, bây giờ chuyện bổn cung và hoàng thượng quan tâm nhất, chính là người nào hại tôn tử của chúng ta”
Mộ Dung Bắc Hải sắc mặt rất khó nhìn “Mẫu hậu đừng vì tiện chủng kia mà thương tâm. Hắn không là hài tử của nhỉ tỉ “Con đang nói mê sảng cái rồi, con không thể yên tĩnh chút sao!”
“Nhi thần nói ý trên mặt chữ, với việc oán trách không liên quan. Hản không phải là con cháu thừa tự, không phải là tôn tử của người, là Lâm Linh Nhi cùng một cái tiểu quan ở ngoài sở sinh, chẳng qua là nàng ta lừa dối cho tới nay, to gan lớn mật, thế nên không người nào biết được thôi Viên hoàng hậu thoáng cái bụm miệng.
Chiêu Vũ đế cũng không dám tin mà đứng dậy: “Con, con nói thật sao? Sẽ không phải là con vì rửa sạch hiềm nghỉ cho Triệu Khương Lan, cố ý nói như vậy chứ”
“Phụ hoàng, dù nhi tử bảo vệ Khương Lan, cũng không thể nói giỡn chuyện đại sự như vậy. Chuyện liên quan đến mặt mũi hoàng gia, nhi thần sao dám làm giả. Ngày đó đám cưới xong, Lâm Linh Nhi bỏ thuốc nhỉ thần, nhi thần giận dỗi dùng an thần thuốc ngủ, sau đó nàng ta dám nói láo nhỉ thần cùng nàng có phát sinh quan hệ vợ chồng. Chuyện này không cách nào chứng thực, nhưng trong lòng nhi thân vẫn cảm thấy có cái gì không đúng. Chưa từng nghĩ nàng nhưng lại lớn lối đến mức đó, vì dùng hài tử củng cố địa vị, muốn mẫu bằng tử quý, nàng hẳn là từ đồng hương các mua một tiểu quan an trí ở một nơi khác trong viện nhà họ Lâm. Hơn nữa tiểu quan kia... Còn có mấy phần tương tự với nhỉ tử”
Thân thể Viên hoàng hậu lảo đảo một cái, suýt nữa từ trên giường ngã xuống.