Lúc trước hắn cũng làm vậy với Thẩm Hi Nguyệt, khi Thẩm Hi Nguyệt toàn tâm toàn ý đối với hắn, hẳn không biết quý trọng.
Đợi đến khi nàng ta tâm tàn ý lạnh, sau khi lựa chọn tự sát, hắn lại †ỏ ra vẻ vô cùng đau khổ Triệu Khương Lan không khỏi nghĩ tới Lý Mặc, càng cảm thấy châm chọc.
Bọn họ quả thực đúng là một loại người!
Giả vờ thâm tình, thực ra vì lợi ích của bản thân, loại người này chỉ vĩnh viễn yêu bản thân mình nhất!
Nghĩ đến đây, lời nói của nàng càng trở nên sắc bén.
“Thái tử điện hạ, có phải ngài cảm thấy toàn bộ thế giới đều được.
chuyển động xung quanh ngài đúng không, cho dù người khác đoạn tuyệt quan hệ với ngài cũng phải chiều theo ý ngài bất cứ lúc nào, để ngài gọi đến là đến nói đi là đi, giống như đồ vật vậy, tùy ý đối đãi.
Nhưng Triệu An Linh là con gái bảo bối của nhà họ Triệu ta, cho dù không cao quý như dòng họ Mộ Dung của ngài, nhưng cũng tuyệt đối không để mặc ngài chà đạp! Sau này, mong ngài không nên đến quấy rối muội muội của ta nữa. Nếu không ta nhất định sẽ có cách để người của Kinh Thành đều biết, thái tử điện hạ ngài là một người trước sau không đồng nhất, là người vô cùng dối trái”
Bị nàng nói gân xanh của Mộ Dung Bắc Quý trực tiếp nổi lên, nhưng không có cách nào phản bác.
Hắn chỉ có thể lướt qua Triệu Khương Lan nhìn về phía Triệu An Linh.
“Nhớ kỹ lời ta nói với nàng, nếu không thì kêu Nghiêm Chính cẩn thận một chút, ta tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!”
Nói xong liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Triệu Khương Lan nhìn về phía miệng vết thương của Triệu An Linh: “Đi thôi, ta vào trong giúp muội xoa ít thuốc.”
Triệu An Linh không để ý vẩy tay: “Không sao, vừa nấy ta nói đau, chỉ vì ứng phó với Mộ Dung Bắc Quý, bây giờ đã hết đau rồi”
“Lúc trước là ai có vết sẹo trên mặt, cứ khóc lóc sướt mướt muốn tìm ta đòi thuốc mỡ, tại sao bây giờ lại không cần nữa”
“Sao có thế giống nhau được? Vết sẹo kia là ở trên mặt, lại bị Thẩm Hi Nguyệt rạch sâu đến như vậy, sẽ hủy dung nhan đấy! Đâu như vết thương ở trên tay, qua hai ngày là ổn rồi.”
Triệu Khương Lan ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Triệu An Linh một hồi lâu.
Nàng vẫn đưa tay sờ lên nơi có vết thương ban đầu ở trên mặt Triệu An Linh, rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu hài lòng “Không tệ, hiệu quả ngăn ngừa sẹo vô cùng tốt. Hoàn toàn không nhìn ra lúc trước từng bị thương, Nhị tiểu thư của nhà chúng ta vẫn rất đẹp đấy, chỉ cần sửa soạn trang phục đi ra ngoài, thì chính là quốc sắc thiên hương, không ai có thể sánh được.”
Được nàng khen ngợi mặt của Triệu An Linh cũng đỏ lên: “Con người tỷ có chuyện gì vậy? Dù hai người chúng ta làm hòa rồi, tỷ cũng không cần thay đối thái độ nhanh như vậy. Đột nhiên không có chuyện gì khen ta một câu, khiến ta cũng không quen, Triệu Khương Lan, tỷ cứ như bình thường đi!”
“Con người của ta chính là như vậy, rất thích bao che khuyết điểm.
Chỉ cần là người ta nhận định, thì trong mắt của ta chính là tốt nhất.”
Nàng lại liếc nhìn Triệu An Linh: “Đúng rồi, muội và Nghiêm Chính đã chuyện gì xảy ra vậy? Hai người tốt hơn rồi?”
“Không có!”
Triệu An Linh đem chuyện ngày hôm qua nói với Triệu Khương Lan, Triệu Khương Lan cười không ngừng.
“Vì vậy muội làm hỏng chuyện tốt của Vi Diễm, nên nàng ta mới tức giận về nhà cáo trạng. .. tại sao muội trêu chọc như vậy?”
“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nghiêm đại nhân tốt như vậy, Vi Diễm làm sao xứng đôi với hắn!”
Triệu Khương Lan đăm chiêu nhẹ nhàng gật đầu, lập tức cười nhìn nàng ta.
“Vi Diễm quả thật là không xứng, nhưng ngược lại ta cảm thấy, nếu như muội có chút gì đó với Nghiêm đại nhân, thì cũng xem như là xứng đôi”
“Bậy bậy! Tỷ không được nói lung tung, nếu như để Nghiêm đại nhân nghe được, còn tưởng rằng ta nghĩ như thế. Bản thân ta biết rõ, nếu như thật sự muốn xuất giá hai lần, cũng sẽ không tìm loại người như Nghiêm Chính đâu. Con đường làm quan của hắn vừa đến, nếu như dây dưa không rõ ràng với ta, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của hẳn”
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu như hai người thật lòng yêu nhau, cần gì lại quan tâm đến những hư danh kia, chỉ biết may mắn gặp được đúng người. Ta thấy Nghiêm đại nhân cũng không phải loại người theo đuối danh lợi, nói không chừng, hẳn vốn dĩ không đế ý chút nào.”
Triệu An Linh bị nàng nói vậy có chút thẹn thùng, trừng mắt liếc nhìn nàng.