“Thần vương điện hạ, tỷ phu! Là do đệ không cẩn thận đã chọc giận phụ thân, nhưng tóm lại cũng không phải chuyện lớn lao gì, trước mắt còn có một chuyện hệ trọng hơn muốn cho huynh biết:”
Nói xong, hắn để KỈ Tam bước lên phía trước, bản thân ở phía sau đá hắn một phát.
Hai chân Kỉ Tam mềm nhũn, bịch một cái nằm bò ra trên mặt đất.
“Kẻ thật sự đã giết hại mẫu thân vốn dĩ không phải là đại tỷ, mà chính là tên hạ nhân đã cả gan làm loạn này đây. Bởi vì trước đây, mẫu thân có khiển trách hẳn vài câu ở trong phủ, hắn lập tức mang oán hận trong lòng, có ý định muốn giết mẫu thân. Vì vậy hắn đã âm thầm tráo đổi thuốc mà đại tỷ đem đến cho mẫu thân chữa bệnh thành độc dược, mãi cho đến đến khi chúng ta tìm được dược liệu trong phòng hẳn, hẳn mới không thể không nhận tội. Tỷ phu, huynh tranh thủ thời gian giao nộp hẳn đi, như vậy thì đại tỷ có thể bình yên vô sự mà ra ngoài rồi.”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên trầm xuống, rồi đột nhiên nhìn về phía người đang nằm trên mặt đất.
Hắn lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên!”
KỈ Tam sợ đến mất hồn mất vía, run rẩy ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối lại không dám nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng quát một tiếng: “Ngẩng đầu lên nhìn bổn vương!”
Nghe Mộ Dung Bắc Uyên quở mắng, Kỉ Tam không dám không ngẩng đầu lên.
Trong mắt của hẳn toàn là nước mắt, chẳng biết tạo sao, lúc nhìn thấy đôi mắt ấy của hắn, Mộ Dung Bắc Uyên lại nghĩ nghĩ đến những giọt nước mắt của con bò già đang cận kề cái chết.
Trong nháy mắt, giọng điệu của hắn thể hiện sự hoài nghỉ: “Ngươi là hung thủ giết người? Có đúng như thế không?”
Thấy Kỉ Tam mãi vẫn không trả lời, Triệu An Hinh vội vàng thúc giục nói: “Thần vương điện hạ đang hỏi ngươi kìa, ngươi có nói hay không!”
Ki Tam kéo cái mũi, nặng nề gật đầu: “Vâng, bởi vì tiểu nhân căm hận quận chúa cho nên đã lén đổi thuốc của bà ta. Là tiểu nhân đã giết bà ta, tiểu nhân hoàn toàn nhận tội.”
“Tốt, vậy bổn vương hỏi ngươi, ngươi sử dụng dược liệu gì để hại chết công chúa?”
Triệu An Hinh ở sau lưng trả lời thay hắn: “Là Vi Hàn Tán, hắn đã dùng Vi Hàn Tán để tráo đổi với Long Đình Tán!”
Mộ Dung Bắc Uyên không kiên nhãn nhìn liếc nhìn Triệu An Hinh: “Bổn vương đang hỏi hẳn chứ không có hỏi ngươi, vì cái gì mà ngươi lại trả lời”
Triệu An Hinh đành phải rầu rĩ im miệng “Đại công tử nói không sai, chính là Vi Hàn Tán”“
Mộ Dung Bắc Uyền nhìn chãm chẵm vào hẳn một lúc mới quay sang Triệu Đường.
“Nhạc phụ. Chân tướng thật sự là như vậy sao, hay vẫn còn điều gì bí ẩn? Chắc không phải là tìm một người vô tội để gánh tội thay đấy chứ? Nếu như là vế thứ hai thì dù cho người có vì bảo vệ Khương Lan, bổn vương cũng sẽ không tán thành. Bởi vì vương phi tuyệt đối sẽ không mong muốn để người vô tội chịu tội thay cho mìn| Triệu Đường nhíu mày: “Điện hạ, thật không dám dấu diếm, chuyện này là do An Hinh điều tra ra. Hơn nữa người này cũng đã một mực khẳng định là do hẳn gây nên, chắc hẳn sẽ không có hiếu lầm gì đâu, hôm nãy chân tướng đã rõ ràng, dùng hẳn để hoán đổi cho vương phi ra ngoài thì không thể tốt hơn được nữa. Lẽ nào điện hạ không hi vọng sẽ được vợ chồng đoàn tụ với vương phi hay sao?”
“Làm sao mà An Hinh phát hiện ra được.”
Triệu An Hinh kiên trì nói: “Bởi vì đệ thấy hẳn ôm một túi đồ, lén la lén lút đi trong sân, lập tức cảm thấy không bình thường nên đuổi theo hẳn. Mới phát hiện thứ đồ trong túi hắn chính là Long Đình Tán!”
Hắn mang Long Đình Tán mà trước đây Triệu Khương Lan đã tìm được từ trong phòng hẳn ra, đưa cho Mộ Dung Bắc Uyên.
“Điện hạ, chính là cái này, đây mới chính là thuốc mà lúc trước trưởng tỷ đã đưa cho mẫu thân.”
Nhân chứng vật chứng đều đã có, chậm trễ thêm nữa.
Hắn thu biểu cảm trên gương mặt lại: “Tốt, thứ đồ kia và người này bổn vương sẽ đưa đi. Nếu như đến lúc đó còn cần thêm người khác làm chứng, vậy thì lại làm phiền các ngươi đến một chuyến rồi.”
“Chắc chắn sẽ đi!”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không Mộ Dung Bắc Uyên lập tức sai người mang Kỉ Tam rời đi.
Trước khi đi, KỈ Tam có quay đầu lại, tuyệt vọng nhìn Triệu An Hinh.
Triệu An Hinh cũng quay lại nhìn, trong ánh mắt có sự cảnh cáo, cũng có sự trấn an.