“Ta để tâm, cũng rất tức giận.” Nghe hắn nói như vậy, Hứa Mạn Nhi cúi đầu, trong lòng càng thêm thương tâm.
“Nhưng ta không tức giận vì nàng cứu nam nhân khác, mà tức giận vì nàng không suy nghĩ cứ vậy mà nhảy xuống nước. Ta biết nàng bơi rất tốt, nhưng ở dưới nước xảy ra chuyện gì, ai dám đảm bảo chứ! Lỡ như nàng xảy ra chuyện gì hoặc gặp phải nguy hiểm, nàng nói ta phải làm sao?”
Hứa Mạn Nhi hai mắt sáng ngời nhìn hắn: “Chàng đang lo lắng cho ta?”
“Đương nhiên! Sau này cũng vậy ta không quan tâm nàng cứu nam hay nữ, nhưng nàng không được phép tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm như vậy. Nếu nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nàng… như vậy là muốn lấy mạng ta sao”
Hứa Mạn Nhi hít hít mũi rồi chui vào vòng tay hắn.
“Nhưng điện hạ, lúc đó vì ta tưởng rằng người gặp nạn là Thần vương phi, mặc dù thị vệ bên cạnh biết bơi, nhưng nếu để một nam nhân xuống cứu sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của vương phi. Trên thuyền lại không có nữ nhân nào biết bơi cả. Chỉ có ta là người thích hợp nhất vì vậy ta mới nhảy xuống”
“Nếu thật sự là Khương Lan, muội ấy từ trước đến nay luôn rất cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, sẽ không để tâm người cứu mình là nam hay nữ. Thần Vương cũng không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, đâu cần nàng phải đích thân đi cứu người chứ? Sau này không được phép như vậy nữa, bất luận đối phương là ai, cho dù là ta rơi xuống nước nàng cũng không được manh động như vậy nữa, nghe rõ chưa? ”
Hứa Mẫn Nhĩ khó hiểu nhìn hắn: “Nhưng mà, đó là Thần vương phi mà! Chàng không lo lắng sao?”
Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy câu hỏi của nàng có chút kỳ quái, vì vậy hắn trả lời một cách không mấy chắc chắn: “Muội ấy xảy ra chuyện ta đương nhiên sẽ lo lắng, nhưng ta cũng lo lắng cho nàng”
“Ta mới không quan trọng bằng vương phi.” Hứa Mạn Nhi thì thầm.
Mộ Dung Bắc Hải không nghe rõ lời nàng vừa nói, bèn quay sang nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ: “Nàng vừa nói gì vậy?”
Nàng cụp mắt xuống: “Ta chỉ là cảm thấy nếu Thần vương phi có chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn chàng sẽ rất buồn. Ta không muốn thấy chàng phải buồn phiền, vì vậy mới bất chấp tất cả.
Mộ Dung Bắc Hải rốt cuộc cũng nghe ra có điều gì đó không đúng ở đây: “Đợi một chút, ý của nàng là nếu như Thần vương phi xảy ra chuyện, ta sẽ rất buồn, thậm chí còn buồn hơn so với việc nàng xảy ra chuyện. Nàng là có ý như vậy sao?”
Hứa Mạn Nhi không trả lời ngay, nhưng sự im lặng của nàng đã ngầm thừa nhận.
“Tại sao nàng lại nghĩ như vậy, trong lòng ta Thần vương phi chỉ giống như tiểu muội, ta là huynh trưởng, quan tâm muội ấy là chuyện hiển nhiên. Hơn nữa muội ấy có sự quan tâm của Thần vương rồi, nên sự quan tâm mà ta dành cho muội ấy cũng có hạn. Nhưng nàng thì không giống, nàng mới là Trắc phi của ta!”
“Ta, ta chỉ là … Nói đến đây Hứa Mạn Nhi lắc đầu: “Không sao, chàng cứ coi như ta chưa nói gì nhé.”
“Từ đã. Mạn Nhi, nàng có phải là đã nghe được chuyện gì hay là có hiểu nhầm gì không?”
Hứa Mạn Nhi trong lòng đau nhói, Mộ Dung Bắc Hải nằm cổ tay nàng: “Nói rõ cho ta biết, nếu không làm sao ta có thể yên tâm về nàng chứ?”
“Trong lòng huynh, Thần vương phi mới thực sự là người mà chàng yêu thương nhất
Động tác của Mộ Dung Bắc Hải chậm lại: “Ai nói với nàng, ai đã nói gì với nàng đúng không?”
“Không phải người khác nói, mà là tự ta nghe được. Hôm đó tổ chức yến tiệc, ta ra phía sau tìm chàng vô tình nghe được những gì huynh cùng phụ hoàng nói với nhau. Phụ hoàng nói, người mà chàng yêu thương nhất là..
Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên hiểu ra, hắn khẽ thở dài: “Hóa ra là như vậy! Trong phút chốc, hắn không biết phải giải thích cho Hứa Mạn Nhi như thế nào.
Thực ra, hắn có thể nói với Hứa Mạn Nhi rằng đó là một cái cớ để cứu Triệu Khương Lan, sau đó khéo léo đem tình cảm đó giấu đi. Hắn biết chỉ cần mình muốn giấu thì Hứa Mạn Nhi cũng sẽ tin.
Nhưng khi nhìn vào mắt của Hứa Mạn Nhi, Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy tốt hơn nên nói cho muội ấy biết sự thật và giải thích rõ ràng mọi chuyện: “Ta không muốn giấu nàng, có thể nói cho nàng nghe tất cả sự thật. Trước đây đúng là ta có tình cảm với Triệu Khương Lan. Nàng nói không sai, đó không phải là quan hệ huynh muội đơn thuần, mà là tư tình được giấu kín.”