“Cái gì, lại là Thân Vương? Nhưng không phải bây giờ Thần Vương đã phụ trách Kinh Triệu phủ sao, làm gì còn sức lực đến quản lý quân vụ nữa?”
“Hôm nay lúc lên triều, phụ hoàng cố ý để cho lão Lục đi theo bên cạnh Thần Vương học tập. Thế nhưng một Kinh Triệu phủ, cần gì phải hai vị Vương gia trấn giữ? Đây rõ ràng là đang thay đổi quyền hạn, nhi thần thực sự lo lắng, tình hình sau này sẽ càng trở nên bất lợi đối với nhà họ Liên.”
Dĩnh phi nghe thấy vậy, cũng có chút lo lắng đi loanh quanh ở trong phòng.
Bà ta nhìn về phía Mộ Dung Bắc Quý: “Phụ hoàng con đã rất nhiều ngày không đến nội cung của ta rồi, từ sau khi con trở thành Thái Tử, giữa ta và hắn, đừng nói là có cử chỉ thân mật gì, ngay cả nói thêm mấy câu cũng trở nên hiếm có. Quý Nhi, mẫu phi chỉ sợ không giúp được con rồi.”
Mộ Dung Bắc Quý mệt mỏi mà lắc đầu.
Hản bỗng nhiên che mặt: “Mẫu phi, chẳng biết tại sao, con cứ cảm thấy, suy nghĩ của cữu cữu khiến người ta khó có thể đoán được.
Trước đây, sau khi ngoại công nghe nói chuyện của Sở quân doanh, thật ra đã âm thầm viết một phong thơ cho cữu cữu. Ở trên thư ông nói cữu cữu bên ngoài nên giữ thái độ không được phản đối Hoàng Thượng, đề phòng Hoàng Thượng càng kiêng kị đối với nhà họ Liên.
Thế nhưng cữu cữu cũng không trả lời, lần này phụ hoàng đích thân viết thư cho hẳn cũng không có được tin tức, nếu như hẳn kháng chỉ không nghe theo, bị người khác nắm được điểm yếu, chỉ sợ đợi đến khi thực lực quốc gia của Thịnh Khang khôi phục một ít, phụ hoàng sế không tha cho hắn”
“Tại sao lại như vậy chứ? Trước đây cữu cữu của con cũng không phải người kích động như vậy”
Dĩnh phi nhìn sắc mặt Mộ Dung Bắc Quý một chút, lại càng lo lắng hỏi: “Quý Nhị, tại sao trông con lại gầy đi rất nhiều so với trước kia, bây giờ thật sự rất gầy! Con tuyệt đối phải chú trọng thân thể của mình, đừng để cho mẫu phi lo lắng, người trong đầu mẫu phi nhớ thương nhất chỉ có con thôi”
Nghe Dĩnh phi nói như vậy, Mộ Dung Bắc Quý chỉ cảm thấy tất cả cảm xúc tiêu cực chồng chất ở trong lòng bắt đầu nổi lên.
Vẻ mặt của hắn đau khổ, trong mắt đều chứa nước mắt.
“Mẫu phi, thật ra trong khoảng thời gian này, con vẫn liên tục gặp ác mộng. Trong mộng, con nhìn thấy phụ hoàng dò xét nhà họ Liên, còn đuổi mẫu tử chúng ta ra khỏi cung, thậm chí liên tục tìm người truy sát con, con thật sự rất sợ hãi.”
Dĩnh phi nghe xong lời này, sắc mặt thay đổi.
“Không được nói bậy bạ, cũng không được suy nghĩ bậy bạ! Dù thế nào chăng nữa, hẳn cũng là cha ruột của con, hổ dữ không ăn thịt con.
Chỉ cần con không làm cái gì, hẳn tuyệt đối sẽ không làm gì với con đâu.
“Người không biết, chuyện của đại ca lúc trước, phụ hoàng đã biết là con và cữu cữu liên thủ tính kế hẳn. Từ trong lời của hẳn, con có thể nghe ra sự oán trách vô cùng nặng nề. Sau khi con trở thành Thái Tử, hẳn cũng vô cùng không tình nguyện, nếu như không phải là tình thế ép buộc, cũng sẽ không thế để con thượng vị như vậy”
“Thế nhưng, thế nhưng mặc dù hẳn biết, cũng không làm gì con không phải sao?”
Mộ Dung Bắc Quý không khỏi nghĩ tới, lúc trước đại quân của hẳn đi tuần tra, khi đang quan sát dân tình, bị người ta ám sát một lần.
Ngày hôm đó, nếu như không xuất hiện một chút độ lệch.
Chỉ sợ hẳn đã bỏ mạng ngay tại chỗ, vĩnh viễn không trở về được.
Nghĩ lại hẳn vẫn sợ hãi cầm tay Dĩnh phi: “Mẫu phi, lúc trước ở.
Nguyên Ải hài nhi từng bị người ta đuổi giết. Trên người thích khách kia mang theo bí dược trong cung, vì vậy, có thể là người trong cung.
Nhưng lúc ấy, phụ hoàng kiên quyết để hài nhi đi đến Nguyên Ải, vì vậy con hoài nghi. . “
Dĩnh phi nheo mắt: “Con cảm thấy là phụ hoàng con gây nên?”
Mộ Dung Bắc Quý gần như suy sụp mà khóc lên: “Mẫu phi, con thật sự rất lo lắng. Mỗi ngày con đều cẩn thận mà làm chức Thái Tử này, cực kỳ cảnh giác, chỉ sợ đi nhầm một bước, sẽ rước lấy họa sát thân.
Vừa nhắm mắt lại, giống như bốn phương tám hướng, đều có người muốn mạng của con, trong đó còn có cả cha ruột của con! Thậm chí con không dám ngủ, liên tục nghĩ ngợi lung tung. Trong Đông Cung to lớn như vậy ngay cả một người có thể nói chuyện với con cũng không có. Triệu An Linh nàng cũng không quan tâm con rồi, bên cạnh con không có một bóng người, cái gì cũng không còn nữa.”
Dĩnh phi nghe vậy cũng đỏ mắt, bà ta gắt gao kéo Mộ Dung Bắc Quý vào lòng.
“Không được nói lung tung, cho dù tất cả mọi người rời bỏ con, mẫu phi cũng không bao giờ rời bỏ con.