Cho đến khi hắn cảm thấy có chút khát nước mới cầm tách trà lên nhấp một ngụm, hắn bất giác cau mày lại.
Hắn vừa nếm thử một chút thì đã biết đây là trà cũ của năm trước, trà mới không phải vừa được mang đến hay sao.
Đám hạ nhân vô dụng này, ngay cả một chút việc nhỏ cũng không làm được.
Đây là những thứ thường ngày hay làm mà cũng có thể lấy nhầm, không biết có phải là bọn họ lén lúc lấy trộm uống hay không.
Mộ Dung Bắc Uyên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, không khỏi cao lớn tiếng nói với bên ngoài: “Hôm nay ai là người pha trà, tự mình lăn vào đây”
Triệu Khương Lan đúng lúc đang đi qua đem một ít điểm tâm từ phòng bếp đến cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Nàng vừa đi đến cửa thư phòng đã nghe thấy câu này, hai mày chau lại.
Xem ra tính khí của Mộ Dung Bắc Uyên lại bộc phát rồi.
Đứa bé đang đứng bên ngoài cửa bị dọa đến run rẩy, sắc mặt tái nhợt đưa mắt nhìn Triệu Khương Lan, trong mắt hiện lên vẻ khẩn cầu.
Triệu Khương Lan vẫy tay ra hiệu cho hài tử không cần đi vào.
Còn nàng thì đẩy cửa bước vào bên trong, muốn khuyên nhủ Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa ngẩng đầu lên, tức giận trong người làm sao cũng không xua tan được.
Hắn ném tách trà về phía người mới đi vào, muốn cho đối phương một đòn cảnh cáo.
Chỉ nghe một tiếng hít vào cắn răng vì đau, tách trà đó bị ném trúng ngay trên tay Triệu Khương Lan.
Nàng theo quán tính bắt lấy nó, nhưng bị nước trà nóng bên trong làm cho bị bỏng.
Tách trà được làm bằng sứ dày, lúc Mộ Dung Bắc Uyên ném cũng dùng sức nên khi trúng vào bàn tay mảnh khảnh của nàng, nàng không khỏi đau đớn rên lên một tiếng.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Mộ Dung Bắc Uyên bất giác ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện người đi vào lại là Triệu Khương Lan.
Trong lòng hắn thầm chửi mắng chính mình vài tiếng, lập tức bước nhanh qua chỗ nàng.
“Xin lỗi xin lỗi nàng, Khương Lan, là ta không để ý người bước vào là nàng. Ta còn tưởng người đi vào là tên hạ nhân không hiểu chuyện kia, không ngờ tới ném trúng nàng. Có đau không, nàng có bị bỏng không?”
Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng lo lắng, hét lớn ra bên ngoài: “Mau đi lấy thuốc trị bỏng đến đây!”
Triệu Khương Lan xoa bàn tay, vốn dị trong lòng cảm thấy không vui.
Bất cứ ai vô duyên vô cớ bị liên lụy đều sẽ có tâm trạng không tốt.
Chỉ là nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên thay đổi thành bộ dạng như bây giờ, thực ra không phải bản chất của hắn.
Độc tình khiến hắn trở nên nóng nảy, mọi chuyện cũng đã như thế rồi. Mộ Dung Bắc Uyên cũng không muốn xảy ra.
Nàng miễn cưỡng mỉm cười : “Không sao đâu, chàng đừng lo lắng”
Làm sao mà không sao cho được.
Trên bàn tay trắng của nàng đã bị đỏ lên một mảng, vừa rồi hắn còn nghe thấy tiếng nàng rên rỉ vì đau đớn, có lẽ là do tách sứ đụng trúng xương bàn tay.
Triệu Khương Lan sợ đau như vậy, nhất định là rất khó chịu.
Hắn đúng thật là đáng chết mà, Mộ Dung Bắc Uyên càng nghĩ càng đau lòng.
Chát, hắn giơ tay lên tự tát lên mặt mình một cái.
“Đều là ta không tốt, là ta không biết khống chế tính khí của mình. Khương Lan, ta gần đây, hình như thường xuyên nổi giận, nhưng ta không biết tại sao lại như vậy, chính là không thể ngăn lại được. Thực sự xin lỗi nàng”
Cái tát này của hắn vô cùng không khách khí với bản thân, trên gương mặt trắng của Mộ Dung Bắc Uyên hẳn lên rõ dấu các ngón tay.
Trong lòng Triệu Khương Lan như thắt lại, dịu dàng xoa nhẹ lên vết đỏ trên mặt hắn.
“Không có việc gì, thiếp biết là chàng không phải cố ý mà”
Hạ nhân cẩn thận đem thuốc trị bỏng đến.
Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên biết là Triệu Khương Lan luôn thay hắn chịu đựng vất vả, nhưng nhìn qua ánh mắt Triệu Khương Lan, vẫn không có tức cho dạ nhân lui xuống.
Hắn nhẹ nhàng thoa lớp thuốc lên tay nàng, vành mắt nàng nóng lên.
Thật là tồi tệ mà, Mộ Dung Bắc Uyên, sao chàng lại trở nên như thế này.