Mộ Dung Bắc Quý bày ra bộ mặt đạo đức giả đi vào linh đường, nói với Mộ Dung Bắc Uyên ở bên cạnh: “Vương huynh qua đời, bổn cũng thật sự rất đau lòng. Phụ hoàng không tiện tham dự nên bổn cung thay phụ hoàng đến tưởng niệm. Hầy, nghĩ đến vương huynh thật là khiến người ta thương xót mà, vốn có tiền đồ rất tốt, cứ nhất quyết nghĩ không thống dẫn tới đi lệch đường rơi xuống kết cục lạnh lẽo như hiện giờ”
Triệu Khương Lan lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Bắc Quý như cảm nhận được mà ngẩng đầu: “Sao vậy, sao tứ tấu lại nhìn bổn cung làm gì?”
“Thái tử điện hạ nói xong chưa? Nói xong thì đi về đi, người mang quá nhiều người ngoài đến, trước hết là chiếm chỗ, thứ hai là sẽ dọa đến trẻ con”
Hai đứa bé nghe thấy lời này, đều lùi về phía sau.
“Tứ thẩm, chúng con sợ”.
Mộ Dung Bắc Quý bị sự không khách khí của nàng làm nghẹn lại một lúc, hừ lạnh một tiếng.
“Nếu Thần Vương phi đã thích giọng khách át giọng chủ như thế, quyết định thay cho Lê Vương phủ không chào đón bồn cung, bổn cung đi là được.”
"Thái tử điện hạ nói sai rồi, ngược lại không phải ta muốn giọng khách át giọng chủ, thật sự là do chủ nhân Lê Vương phủ không thể xuất hiện, nếu không cũng không tới phiên ta nhọc lòng. Chỉ là nếu bọn họ thật sự có thể xuất hiện để tiếp đãi người, chỉ sợ thái tử điện hạ cũng ăn không tiêu”
“Ngươi!”
Mộ Dung Bắc Quý bỗng dưng mất mặt, ác mồm ác miệng mà chuyển hướng về Mộ Dung Bắc Uyên: “Tứ ca, vương phi nhà huynh nói chuyện đúng là lợi hại đấy”
"Vương phi của bổn vương không chỉ mồm miệng lợi hại, chỗ nào của nàng cũng rất lợi hại” Mộ Dung Bắc Quý bị thái độ của hắn làm cho giận dữ quá mức, cuối cùng chưa ở lại lâu đã đi rồi.
Triệu Khương Lan nhìn bài vị của người đã khuất: “Không biết bao lâu nữa, người xấu mới có thể nhận được báo ứng”
"Sẽ” Mộ Dung Bắc Uyên nắm lấy tay cô: “Nhất định sẽ có một ngày như thế?
Hôm sau chính là ngày đưa tang.
Nha hoàn bên cạnh đưa đồ ăn sáng lần nào như lần nấy tới, Lý phi không kiên nhẫn mà nhìn lướt qua.
Bà không đụng đũa, mà hỏi: “Cây trâm kia của bổn cung đột nhiên không thấy nữa, các người tìm cho kỹ trong sân một chút, vì sao đến giờ vẫn không có bóng dáng. Bổn cung đã nói rồi, cây trâm kia rất quan trọng, là tín vật đính ước của bổn cung và Hoàng thượng. Nếu hoàn toàn không thấy, cẩn thận bổn cung bắt các ngươi lại tra hỏi!”
Cũng không biết vì sao, con nha hoàn này cười nhạo một tiếng.
“Lý phi nương nương, ngài còn nhớ thương tín vật đính ước với Hoàng thương làm gì? Lê Vương đã tạo phản rồi, nếu ngài chọn đứng bên phe Lê Vương, tất đã ở phe đối lập với triều đình. Ngài cứ ở chỗ này nhớ mãi không quên Hoàng thượng thì chẳng lẽ Hoàng thượng có thể nhớ mong ngài à? Chỉ sợ hiện giờ người phải nhận thấu xương với mẹ con các người mới đúng ấy chứ?”
“Ngươi... to gan, con nô tì ti tiện này, sao dám nói chuyện như vậy với bổn cung, không sợ sau này bổn cung nói với Lê Vương, bảo nó trị tội ngươi sao!”