Hoàng hậu do dự trong một cái chớp mắt, xác định nhi tử nhà mình cũng không có ý miễn cưỡng gì mới yên tâm một chút. “Như vậy cũng tốt, Li phi, ý của muội thế nào?” Li phi tất nhiên là cầu còn không được, lập tức tỏ vẻ cảm ơn Sơn Vương.
Cho nên sau khi rời cung, Mộ Dung Bắc Hải dẫn theo bà về phủ theo đường cũ, còn Hoàng hậu thì đi tìm Chiêu
Vũ Đế, nói rõ cho ông về chuyện của Li phi.
Chiêu Vũ Đế rõ là rất kinh ngạc: “Nàng nói cái gì? Li phi lại không phải là được Lê Vương đưa đi. Vậy..
Ông liên tưởng đến bức thư Lê Vương để lại trước lúc lâm chung, lập tức hiểu ra.
Nhà họ Liên, lại là nhà họ Liên.
Là nhà họ Liên một tay tăng mạnh hiểu lầm, mới khiến ông dưới tình huống cho rằng Lê Vương hoàn oàn muốn tạo phản mà bất đắc dĩ kéo Liên Tư Thành qua. Lại một lần nữa bất đắc dĩ cho Liên Tư Thành một cơ hội, cũng để cho nhà họ Liên khắc phục khó khăn.
Chiêu Vũ Đế tức giận tới mức đập vài cái thật mạnh xuống bàn.
Viên Hoàng hậu nhìn thấy bộ dạng của ông thì trong lòng không chịu nổi: “Hoàng thượng, thần thiếp vốn muốn sắp xếp cho Li phi tiến cung một lần nữa, nhưng hiện giờ thân phận của muội ấy khá bất tiện, hơn nữa tình cảnh có chút nguy hiểm. Bất luận là dàn xếp ở cung điện lúc đầu, hay là dàn xếp ở lãnh cung đều không phải hành vi ổn thoả. Cho nên, thần thiếp và Sơn Vương lén ra quyết định, trước tiên để Li phi vào ở trong phủ Sơn Vương. Chỗ Hải nhi luôn thanh tịnh, là một nơi không tệ.
Chiêu Vũ Đế đồng ý gật đầu: “Nàng làm rất tốt, Hoàng hậu, vất vả cho nàng và Sơn Vương rồi. “Đúng rồi, thần thiếp mới vừa nghĩ đến lãnh cung, bỗng lại nhớ tới trong cung Tây Vân có một Du tài nhân. Ngài còn nhớ không, trong vụ án Trình Minh Kỳ, vì có người muốn kéo Trình Minh Kỳ xuống khỏi vị trí Trạng nguyên nên bịa đặt biểu huynh muội bọn họ có tư tình, nhưng trên thực tế rõ là có âm mưu. Nếu Du tài nhân bị oan, cứ bị chậm trễ trong lãnh cung thì lại không hợp lý. Nhưng đầu óc của nàng ta lại có chút vấn đề, thần thiếp nghĩ rằng, chi bằng ngài khai ân thả nàng ta ra khỏi cung đi, cho nhiều bạc chút để ổn định, tìm thêm một đại phu chữa trị cho nàng ta xem.”
Nếu Hoàng hậu không đề cập tới, Chiêu Vũ Đế đã sớm quên mất người nữ tử kia. Lại nữa nàng kia tuy là nữ nhân hậu cung, lại chưa từng được nhận hoàng sủng, cho nên cơ thể vẫn trong sạch. Nếu muốn thả đi thật thì cũng được. “Được, cứ dựa theo lời nàng mà làm đi. Nhưng mà trong nhà Du tài nhân này còn thân nhân gì không, cha mẹ nàng ta còn trên đời không?”
Hoàn hậu lặng im.
Tất nhiên là không còn.
Năm đó nhà họ Vương trên lưng gánh tội khi quân, gầnnhư cả đều chết sạch.
Nhưng mà nói tiếp, nhà Trình Minh Kỳ vẫn là bà con với nàng ta, có lẽ có thể thông qua quan hệ của hắn mà hỏi thử Du tài nhân này còn người thân nào khác không.
Trình Minh Kỳ đã chết, nhưng thật ra nghe nói hắn còn có một phu nhân ở kinh thành.
Vị phu nhân kia của hắn là sự mẫu của tân khoa Trạng nguyên Trần Lập Huy...
Trong lòng Hoàng hậu có tính toán, lập tức gọi Triệu Khương Lan tiến cung.
Nhìn thấy Triệu Khương Lan, Hoàng hậu đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Hôm nay bổn cung tìm con, là vì chuyện của người khác. Vốn chuyện đó không liên quan đến chon, chỉ là dù sao nàng ta cũng là nữ tử hậu cung, để người khác đi làm cứ có vẻ trong cung không đủ thành ý. Con còn nhớ Du tài nhân lúc trước từng gặp chứ?”
Triệu Khương Lan đương nhiên nhớ rõ, vội gật đầu: “Dạ dạ, Du tài nhân không phải còn ở cung Tây Vân sao ạ?” “Đúng vậy. Bổn cung tìm con là muốn để con tìm cách đi hỏi thăm một chút, ở ngoài cung nàng ấy còn người nhà nào không. Bổn cung và Hoàng thượng thương lượng rồi, muốn thả nàng ta ra khỏi cung. Nàng ta vẫn chưa từng chịu mưa móc, chỉ cần xoá phong hào, ban lại tên thật thì chính là cô nương trong sạch nhà bình thường. Nhưng không biết sao ý thức của nàng ấy có chút vấn đề, không thể sống một mình, vẫn là phải có người chăm sóc mới được.