*Chương có nội dung hình ảnh
Sự chú của Triệu Khương Lan đặt toàn bộ lên người Mộ Dung Bắc Uyên.
Chỉ thấy tay của Mộ Dung Bắc Uyên khẽ vỗ lên lưng Thẩm Hi Nguyệt, trước sau như một không hề đẩy nàng ta ra.
So sánh với sự lạnh nhạt mấy ngày trước của hắn, thái độ như bây giờ đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy cảm giác buồn bực trong lồng ngực càng thêm mãnh liệt, khó chịu tới nỗi đứng không vững, vô thức duỗi tay vịn vào cửa.
Nha hoàn ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng: “Vương phi, người không sao chứ?”. Trong phòng, Mộ Dung Bắc Uyên bất ngờ nghe thấy câu này, đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn theo bản năng đẩy Thẩm Hi Nguyệt ra. Nhưng Thẩm Hi Nguyệt lại sống chết ôm lấy hết, làm thế nào cũng không chịu tránh ra. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên dâng lên cảm giác bực bội và áy náy, hắn cắn môi, cất giọng nói lạnh lùng.
“Trắc phi, nàng buông bổn vương ra trước đã” “Nhưng vương gia, ngực thần thiếp rất khó chịu, thật sự không còn chút sức lực nào nữa rồi” | Hắn nhìn chằm chằm về phía cửa, từ góc độ của hắn, vừa hay che khuất bóng dáng của Triệu Khương Lan.
Nha hoàn vừa rồi mở miệng gọi nàng, sao nàng còn không tiến vào, nàng không có chuyện gì chứ? Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi lo lắng, cuối cùng cũng dùng sức đẩy Thẩm Hi Nguyệt ra. Động tác quá mạnh khiến vết thương sau lưng hắn có chút đau, hắn hít một hơi thật sâu.
Giang Dương ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Vương gia, người đừng đi lại lung tung, vẫn là ở trên giường nghỉ ngơi đi”.
Mộ Dung Bắc Uyên chống đỡ thân thể, gắng gượng nói một câu: “Vương phi, sao nàng còn không vào?”. Thẩm Hi Nguyệt lúc này mới biết hóa ra là Triệu Khương Lan tới. Nàng ta không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại nhạy bén như vậy, vậy mà cũng nghe ra được. Lúc này nhìn thấy thái độ khẩn trương của Mộ Dung Bắc Uyên, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Xem ảnh 1
Nàng đưa điểm tâm trong tay cho Giang Dương rồi nói: “Mang thứ này cho vương gia, bổn cung mệt rồi, muốn về nằm một lát”.
Vừa nghe thấy nàng không chịu vào, Mộ Dung Bắc Uyên lại muốn đi xuống. Nhưng Thẩm Hi Nguyệt lại giữ hắn lại, không cho hắn làm loạn. Mộ Dung Bắc Uyên đành phải hô một câu: “Triệu Khương lan, nàng vào đây cho ta!”
Giang Dương khó xử nói: “Vương phi, miệng vết thương của vương gia không nên bị tác động mạnh, nếu như người còn không vào ngài ấy chắc chắn sẽ đi tìm người, như vậy nhất định không tốt cho ngài ấy.”
Triệu Khương Lan nén lại nỗi khó chịu, cuối cùng cũng đi vào.
Nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn Thẩm Hi Nguyệt ngồi trong lòng hắn, chỉ cảm thấy sự khó chịu không cách nào giảm bớt được.
Thẩm Hi Nguyệt bỗng có cảm giác, đột nhiên che ngực không thở nổi, ho khan vài tiếng, càng dựa sát vào Mộ Dung Bắc Uyên làm nũng.
Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng ta quấy nhiễu tới mất kiên nhẫn, ra lệnh cho Giang Dương: “Giang Dương, ngươi tới xem cho trắc phi! Sau đó khai cho nàng ấy một đơn thuốc hoặc là tìm cách nào đó đi”.
Giang Dương vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn ta cảm thấy Thẩm Hi Nguyệt căn bản không hề có bệnh tật gì, nhưng hôm nay trời vừa có tuyết rơi, ngực nàng ta bèn không thoải mái.
- ---------------------------