Chương 476: Sự việc đã đến nước này, cuối cùng hắn ta cũng đã khai ra ban đầu hãm hại
Trình Minh Kỳ ra sao cùng với lần này dự định giết chết Trần Lập Huy như thế nào.
Giấy trắng mực đen, ngón tay điểm chỉ lên bản nhận tội. Mộ Dung Bắc Uyên cằm tờ thú nhận của Tống Đạt lên rồi bật cười: “Có một thề tử như vậy, phu quân chẳng còn mong muốn gì hơn!
Vương phi đúng là hiền thề đảm đang của bổn vương, làm sao nàng có thể chắc chắn rằng ta vào cung chuyển này phụ hoàng sẽ đồng ý cho ta dụng hình vậy? Không hề nhận được tin tức nhưng nàng vấn dám làm”
*Thiếp đoán đó, chàng vào cung với lòng tin tràn đây, làm sao lại tay không mà về chứ, huống chỉ phụ hoàng nhấn nhịn nhà họ Liên đã lâu, bây giờ có được một cơ hội tốt như vậy, ông ấy chắc hẳn sẽ không bỏ qua”.
Mộ Dung Bắc Uyên điểm nhẹ lên mũi nàng: “Thông minh”
Triệu Khương Lan chống cằm: “Thiếp đã giúp chàng làm xong tất cả mọi việc rồi, hôm nay.
chàng đến đây cũng chỉ vì chuyện này thôi, bây giờ có thể quay về nghỉ ngơi rồi”.
Ngày hôm qua trong lòng hắn vẫn còn vướng bận sự tình cho nên trở mình mất ngủ cả đêm, rõ ràng ngủ không ngon.
Hơn nữa còn cần tham gia buổi triều sớm vì thế trời chưa sáng đã phải thức dậy, do đó lúc này.
vành mắt bên dưới đã hiện lên một chút thâm quằng, nhìn ra được thật sự mệt mỏi.
Mộ Dung Bắc Uyên ôm lấy Triệu Khương Lan vào lòng rồi để cằm lên hõm vai nàng sau đó nhắm mắt lại.
“Ừ, không vội, ngày mai có thẻ ngủ nhiều hơn một chút rồi” Triệu Khương Lan tỏ ra ngạc nhiên: *Ngày mai là ngày nghỉ tắm gội sao?” “Không phải, máy ngày tới mỗi ngày ta đều phải đến quỳ trước Thần Hộ Môn” Triệu Khương Lan khẽ ‘a’ một tiếng: “Để làm gì chứ?”
*Cầu phụ hoàng điều tra kỹ lưỡng về Thư viện Dụ Hòa và các quan viên có liên quan trong vòng ba năm trở lại đây.”
Trên mặt của Mộ Dung Bắc Uyên không hề tỏ ra áp lực gì, hắn nhắm mắt lại rồi niết gương mặt của nàng: “Đừng lo lắng, phụ hoàng chắc chắn sẽ đồng ý chuyện này, cầu xin nhiều lần nhất định sẽ khiến triề ốc Công sẽ chỉ còn lại một đình phải thay máu mới. Đến lúc đó Phủ Trữ Quố: mình không ai giúp đỡ, không thể gây thêm sóng gió gì nữa, mọi người đều có thể yên lòng”
Tuy nhiên Triệu Khương Lan lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm, bất giác cau màu lại rồi nhìn hắn: “Vậy có ảnh hưởng gì tới chàng hay không?”
Hàng mi của Mộ Dung Bắc Uyên khẽ run lên một chút rồi chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó hắn thản nhiên lên tiếng: “Sẽ không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn nhưng có lẽ sẽ chuốc thêm khá nhiều thù hận, bị người mắng chửi sau lưng, ngoài ra chắc hẳn không còn gì khác.”
Nàng không lên tiếng, có những lời đã đến bên miệng nhưng ngấm nghĩ một chút lại nuốt trở về.
Cuối cùng Triệu Khương Lan giữ im lặng chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Mộ Dung.
Bắc Uyên.
“Ngày thường chàng nhớ dẫn theo ám vệ bên người nhiều hơn một chút, nếu như thật sự rơi vào bước bị ngàn người chỉ trích thì đừng để bản thân bị mắng oan còn mát đi tính mạng”.
*Ta đã biết” Hai tay hắn càng ôm nàng chặt hơn, trong lòng lại đang suy tính cần phải cử thêm máy người âm thằm bảo vệ cho Triệu Khương Lan mới được.
Triệu Khương Lan bị hắn ôm nhưng trong đầu lại đang nghĩ tới một chuyện khác.
Nàng bỗng nghĩ tới hậu quả xấu nhát chưa gì đã tự dọa bản thân sợ hãi trước, vội vàng thở ra một hơi.
May là nàng vẫn còn nhớ đến chuyện đó. Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy khó hiểu ngẳng đầu lên: “Nàng làm sao vậy?”
*Tối nay thiếp phải về phủ diễn một vở kịch, đến lúc đó chàng cứ mặc kệ chỉ cần phối hợp với thiếp là được rồi.”
Hắn bất giác gật đầu nhưng vẫn mở miệng hỏi đầy lo lắng: “Phải diễn ra sao, rốt cuộc là cần làm như thế nào?”
“Nhất định không được để cho Thẩm Hi Nguyệt nhân cơ hội mà biến mắt, chàng đã muồn hành.
động, nói không chừng lão Ngũ sẽ lấy độc tình ra để gây chuyện, nếu rời xa loại độc đó thi cảm xúc của chàng sẽ mát kiểm soát, nhỡ đâu sức khỏe của chàng xảy ra vấn đề gì thì người của Trữ Quốc Công chắc chắn vịn vào cớ này nói rằng đầu óc chàng không tỉnh táo nên mới có những hành vi bừa bãi, do vậy mọi chuyện gần như sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vì thế bắt kể là Tuyết Nhi hay là Thẩm Hi Nguyệt cũng đều không thể rời khỏi tầm mắt của thiếp nửa bước”