Mộ Dung Bắc Tô vẫn chưa nhận ra: “Chiếc trâm này là do bổn cung đích thân lựa chọn.
Nó hợp với nước da của muội. Ta nghĩ khi muội đeo nó là đẹp nhất”
La Kiều Oanh cảm thấy thứ này cầm trên tay có chút phỏng tay.
Mọi người đều nói rằng nếu một nam nhân yêu một nữ nhân, mới có thể đưa cho đối phương cây trâm.
Mộ Dung Bắc Tô có ý gì đây.
€ó lẽ là thấy được sự do dự của La Kiều Oanh, Mộ Dung Bắc Tô nói nhỏ: “La Kiều Oanh, †a đã nhìn xung quanh rồi, ta vẫn cảm thấy muội là người thích hợp nhất để chọn làm Lục Vương phi. Không bằng chúng ta thương lượng lại chuyện hôn sự đi, ta đã cùng Thái hậu đề cập qua, bà đồng ý với ta sẽ cùng phụ hoàng và mẫu phi nói chuyện. Nàng yên tâm, thân thể nàng không được tốt, sẽ không ai làm nàng khó xử đâu, ta, ta cũng không nhất định phải có con. “
“Không, sẽ không, chỉ cần muội không thích, ta sẽ không nạp thiếp: La Kiều Oanh giậm chân: “Lúc này huynh nói thì tính gì, toàn bộ kinh thành không ai không biết Lục hoàng tử phong lưu phóng khoáng, rất có duyên với nữ nhân, e răng huynh đồng ý nhanh rồi đổi ý cũng nhanh”
Mộ Dung Bắc Tô lúc này không tránh khỏi cảm thấy hối hận, tất cả đều là do hẳn hàng ngày tác phong quá mức tùy tiện, để lại danh tiếng không tốt Không nghĩ tới cuối cùng hắn cũng mệt mỏi vì hôn sư.
“Người ta nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng. La cô nương, muội cứ coi như ta là lãng tử muốn quay đầu lại. Hãy cho ta thêm cơ hội đi, đừng lập tức bác bỏ ta như vậy. Như vậy được không, muội xem biểu hiện của ta sau này, nếu muội cảm thấy ta biểu hiện tốt, ta sẽ nhắc lại chuyện kết hôn”
La Kiều Oanh luống cuống khi thấy thái độ trịnh trọng và không hề có ý nói đùa của hẳn.
Nàng biết Mộ Dung Bäc Tô thực ra là một người khá tốt, nếu thực sự vì nàng giữ mình trong sạch mà tự ràng buộc chính mình, nàng chẳng phải càng không có biện pháp từ chối sao?
Sau khi cân nhắc, La Kiều Oanh cản răng nói ra sự thật.
“Thật không dám dấu giếm, trong lòng ta đã có người khác rồi! Cho nên ta sẽ không.
thích điện hạ”
Mộ Dung Bắc Tô như bị đả kích rất lớn, vẻ mặt liền ngây ra.
“Muội không phải đang nói dối ta đấy chứ.”
“Không phải, người ta thích, là người mà ta đã quen biết từ nhiều năm trước rồi. Chỉ là trước đó huynh ấy biến mất không thấy tăm hơi, gần đây mới thấy chút tung tích. Nhưng khi gặp lại huynh ấy một lần nữa, ta biết mình.
vẫn không thể bỏ xuống được, cho nên ta không có biện pháp để thích người khác. “
Sợ Mộ Dung Bắc Tô trị tội, nàng nói thêm: “Hơn nữa, xác thực là thân thể của ta không.
tốt, thể chất của ta không thích hợp gả vào hoàng gia, người bình thường sẽ dễ ở chung hơn”
Mộ Dung Bắc Tô rầu rĩ nói: “Đối phương là ai?”
“Huynh không biết đâu”
“Nếu muội không nói rõ, ta sẽ nghĩ muội nói dối ta”
Mộ Dung Bắc Tô hừ một tiếng: “Điều này chưa chắc đã đúng. Trên đời có rất nhiều chuyện, đến cuối cùng cũng không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu hẳn ta nửa chừng đổi ý hoặc xảy ra chuyện khác, có lẽ hôn ước của các người sẽ không thành”