Dưới cơn thịnh nộ, Triệu Khương Lan cũng không khống chế được.
Nàng lập tức đứng lên, cũng mặc kệ trên tay dính đầy bùn đất, vả một cái bạt tai lên mặt Thẩm Hi Nguyệt.
Cả người Thẩm Hi Nguyệt bị nàng đánh cho bối rối, không thể tin được Triệu Khương Lan thật sự dám đánh nàng.
Nàng ta vừa định nói chuyện, Triệu Khương Lan trở tay lại giáng một cái tát, làm cho nàng ta ngã xuống đất.
Một tay Triệu Khương Lan túm tóc Thẩm Hi Nguyệt: “Cho.
tới nay bổn cung nhường nhịn ngươi, có phải làm cho ngươi sinh ra ảo giác, cho rằng tính khí bổn cung rất tốt? Vậy thì ngươi hoàn toàn sai rồi, bổn cung muốn giết chết ngươi, so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn”
Hai má Thẩm Hi Nguyệt đều sưng đỏ lên, còn không cam lòng cười lạnh.
“Giết chết ta, phu quân của ngươi cũng đừng mong sống tốt, cùng lắm thì cá chết lưới rách, từ nhỏ ta đã là một cô nhi, một cái mạng hèn yếu ngươi muốn thì cứ lấy, có hắn là Thần vương điện hạ chôn cùng cũng đủ rồi.”
Triệu Khương Lan bóp mạnh mặt nàng ta, đáy mắt hiện rõ sự tức giận.
“Bổn cung đúng thật là đã đánh giá cao ngươi, cho rằng ngươi cũng không đến mức ra tay với một con vật nhỏ, nhưng ngươi được lắm, giết chết con mèo một tay mình nuôi lớn, đến cùng ngươi muốn làm gì!”
Thẩm Hi Nguyệt ha ha cười lạnh.
Khuôn mặt thanh tú của nàng ta lúc này nhìn như dã thú hung tợn.
“Ta muốn làm gì, ta đương nhiên là muốn nhìn một chút độc tình này có hữu dụng như lời người kia nói không. Cũng thật là không thử không biết, thử một lần mới biết trong đó có nhiều ảo diệu. Xem ra Thần vương điện hạ không thể rời khỏi ta, bây giờ mèo đã chết, hắn ngoại trừ ta, còn có thể dựa vào ai? Vương phi, ta khuyên ngươi một câu, không muốn làm cho Mộ Dung Bắc Uyên có chuyện gì, tốt nhất thả ta ra. Bằng không thì với cái bộ dạng yếu ớt của hắn, còn có thể chống đỡ đến khi nào?”
Nhìn thấy Thẩm Hi Nguyệt khiêu khích, Triệu Khương Lan thật muốn lấy đao chém chết nàng ta.
Thế nhưng chút lý trí cuối cùng còn sót lại nhắc nhở nàng, không thể, tình huống của Mộ Dung Bắc Uyên tạm thời không tiến triển tốt chút nào.
Cho nên còn phải giữ lại cái mạng cho đồ đáng ghét này.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi thả người ra.
“Người đâu, bắt đầu từ bây giờ, chông chừng cái nhà này.
Thẩm Hi Nguyệt đi tới chỗ nào cũng phải nhìn chằm chằm đến chết cho bổn cung, tuyệt đối không cho nàng ta ra khỏi vương phủ nửa bước”
Nói xong, Triệu Khương Lan cũng không muốn liếc nhìn nàng ta một cái.
Nàng sai người ta đem Tuyết Nhi chôn cất lại lần nữa, rồi bước nhanh trở về Tịch Chiếu Các.
Sở Sở và Mai Hương nhìn thấy tay của Triệu Khương Lan thì giật nảy mình.
“Vương phi, ngài ổn không, tay của ngài làm sao thành như vậy?
Triệu Khương Lan dường như vẫn chưa phát hiện, để mặc các nàng rửa tay cho mình.
“A, khe móng tay đều chảy máu. Tại sao lại như vậy, rốt cục ngài đã làm gì vậy, không phải đi một chuyến tới chỗ Thẩm Trắc phi Mai Hương vội vã cuống cuồng muốn xức thuốc cho nàng, nhưng Triệu Khương Lan lại ngăn cản: “Không cần, không có chuyện gì”
“Tuyết Nhi chết rồi”
Sở Sở và Mai Hương giật mình há to miệng: “Lẽ nào là, Thẩm Trắc phi nàng…”
“Là nàng ta. Nàng ta độc chết Tuyết Nhi, nếu như không phải là bởi vì vương gia, ta thật muốn đưa nàng cho…”
Triệu Khương Lan nắm chặt ngón tay: “Thôi, bổn cung đi thăm vương gia.”
Trong phòng bếp, Triệu Khương Lan lại đang nấu thuốc.
Nàng dùng linh lực của mình độ hóa cỏ tụ linh, đáng giá ngàn vàng.
Thứ này là nàng tìm được từ trong vương triều Vinh Dương, may mà còn chưa bị thu vào Thông thất bảo tháp.
Món đồ này trước đây nàng tự tay trồng, trồng trong hậu hoa viên của Vị Ương cung.
Dù là như vậy, từ Vinh Dương vượt qua đến đây, đã tiêu hao lượng lớn tinh lực của nàng.
Hơn nữa lúc nấy mới đào Tuyết Nhi từ trong đất ra, tinh lực của Triệu Khương Lan gần như khô cạn.
Nhưng tình huống của Mộ Dung Bắc Uyên so với nàng còn bết bát hơn, nàng căn bản không yên lòng nằm ngủ.
Nàng chỉ có thể ôm lấy hắn, dùng nhiệt độ thân thể của mình sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của hắn.
“Vương phi, thuốc đến rồi.”