Chiêu Vũ đế chỉ có thể liên tiếp gửi một vài mệnh lệnh khẩn cấp, lệnh cho đội thủy quân Đông Nam đẩy nhanh tiến độ, không được làm trễ tiến độ chỉ viện.
Theo thông tin được báo về, đã có một số cuộc xung đột bên ngoài thành Bái Lâm.
Mặc dù thành Bái Lâm dễ phòng ngự và khó tấn công, nhưng chỉ có 20 vạn quân thì vẫn không thể chịu được đòn nặng từ 70 đến 80 vạn quân của đối thủ.
Nhất định phải phòng thủ trước khi thủy quân Đông Nam đến nơi, áp lực rất lớn.
Không ai nghĩ rằng trước đó không lâu, một phó tướng quân của đội thủy quân Đông Nam đã bí mật tiến vào kinh thành.
Hắn đến hoàng thành vào lúc nửa đêm, các quý phi trong cung đã ngủ say.
Nhưng dáng vẻ đối phương vô cùng khẩn cấp, không ai dám ngó lơ.
Tân Khâm đang đêm, nghe giọng điệu bên kia sắp xảy ra tai họa, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Mau đi báo cho hoàng thượng, phó tướng quân đội thủy quân Đông Nam muốn gặp. Mau chuẩn bị thay y phục cho.
hoàng thượng!”
Người hầu vội vàng đi vào gọi người.
Chiêu Vũ đế mấy ngày nay rất khó ngủ, ngay cả khi đang ngủ rồi cũng không ngừng mộng nịi, trằn trọc.
Đột nhiên bị đánh thức vào lúc này, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Hắn buộc mình phải bình tĩnh lại, điều chỉnh biểu cảm lãnh đạm để gặp Trần Hiếu Chính.
Trần Hiếu Chính vừa bước vào đại điện, liền chắp tay quỳ xuống: “Thần xin diện kiến hoàng thượng”
“Trần Hiếu Chính, lúc này không phải ngươi nên cùng Lê Vương đang trên đường hành quân sao,sao lại đặc biệt đến chạy đến kinh thành này, có lẽ nào đội thủy quân Đông Nam đã xảy ra chuyện gì? “
“Hoàng thượng, thần có điều này không biết có nên nói ra không. “
Chiêu Vũ đế bất mãn liếc hắn một cái: “Đừng có phí lời nữa, ngươi đường đường là một quan lớn chạy đến đây, nếu không phải có chuyện gì thì đến đây chơi cho vui à! Đương nhiên phải nói rồi”
“Chúng thần đã đi về phía Tây Bắc, nhưng không biết tại sao, Lê Vương lại đột nhiên hạ lệnh cho người đóng quân ở Hoành Du, sau đó không thấy ai nữa, chỉ sai chúng thần đem binh đi luyện tập, một hai ngày rồi cũng ngừng lại. Sau nhiều ngày như thế, trong lòng thần vô cùng phiền muộn,bèn đi trước hỏi hoàng tử tại sao lại không gấp rút lên đường nữa nhưng hoàng tử lại nói rằng có kế hoạch riêng. “
Sắc mặt Chiêu Vũ đế trầm xuống, không đáp lại ngay.
Trần Hiếu Chính tiếp tục nói: “Cuối cùng, thần đã tự mình tìm hiểu được, người mà Lê Vương gặp đều là quan văn địa phương. Những người này trong việc giải quyết các công việc thường ngày của địa phương họ đều có chủ trương của riêng mình, nhưng đều là những việc cấp bách, thần thật sự không hiểu được, hoàng tử liên lạc với nhưng người này để làm gì”
“Sau này, thần có nghe thấy có người bí mật thảo luận, họ nói…”
“Họ nói cái gì?” Giọng điệu của Chiêu Vũ đế rất tệ.
Vốn dĩ thần nghĩ ngài ấy là một người trung thành lại rộng lượng, kính cẩn.Ai mà ngờ được trong thời điểm cấp bách này lại có tâm tư khác. Thần ở bên cạnh cứ phải chờ, thật sự vô cùng lo lắng, cho nên mới cố ý trước tiên lấy lý do thăm dò địa hình rồi vội vàng trở về kinh thành nói cho người biết sự thật”
Bởi vì Chiêu Vũ đế đã biết tình hình đóng quân, bây giờ nghe Trần Hiếu Chính nói, tâm trạng trùng xuống.
“Lê Vương lấy tin tức ở đâu nói là trẫm sẽ cho Thần Vương làm thái tử?”