“Ta và chim non tâm linh tương thông, như vậy đi, huynh mang nó xuống đây, ta băng bó cho nó một chút.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy nhẹ nhàng mang nó xuống, Triệu Khương Lan cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, lấy ra một ít thuốc bột từ trong tay áo, rắc lên chân con chim.
Sau đó cũng không biết nàng lấy miếng vải từ đâu ra, quấn vài vòng trên miệng vết thương.
“Được rồi, lần sau sẽ giúp nó thay thuốc.”
Mộ Dung Bắc Uyên giương mắt nhìn không nói nên lời: ‘Muội lấy đồ vật ở đâu ra vậy, thật là thần kỳ”
Hiếm khi thấy hắn có vẻ mặt đáng yêu như vậy, Triệu Khương Lan mở to hai mắt nhìn hắn: “Ta có rất nhiều kỹ năng thần kỳ đấy. Mau để nó lên trên đi”
Đợi chim non ổn định rồi, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn cảm thấy vô cùng tò mò, trên đường đi không ngừng hỏi nàng làm sao biết được chuyện bị thương.
Triệu Khương Lan cố ý trêu chọc hắn, tâm trạng bực bội ban đầu cũng giảm đi không ít.
Hai người cười nói đi về phía trước, đột nhiên sau lưng có người cao giọng quát: “Này!”
Giọng nói này…
Triệu Khương Lan nhíu mày, không vui quay người lại.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng cảm thấy đối phương thật sự không lễ phép, quay đầu lại liền nhìn thấy Ninh Vân đi xuống từ trên xe kéo.
“Ninh Vân, gọi người mà cũng không biết sao? Ai bảo muội gọi ‘này’ thế”
Một khi Mộ Dung Bắc Uyên bắt đầu nghiêm túc, khiến người ta nhìn vào rất sợ hãi, Ninh Vân bị hắn trách mắng đến rụt cả cổ lại.
Sau đó lại ấm ức nói: “Tứ ca, tại sao huynh lại đi chung với nàng ta! Nữ nhân này bị làm sao vậy, rõ ràng huynh đã có Vương phi rồi, nàng ta không có việc gì lại luẩn quẩn trước mặt huynh, huynh cũng không cảm thấy nàng ta rất phiền sao!”
Lúc trước nghe nói Mộ Dung Bắc Uyên không còn nhớ Triệu Khương Lan nữa, Ninh Vân kích động võ tay nói tốt.
Một cơ hội tốt có thể phản kích lại Triệu Khương Lan như vậy, khiến nàng ta đau khổ, suy sụp là điều vui sướng mà Ninh Vân muốn nhìn thấy nhất.
Ai ngờ nàng ta còn chưa kịp đến kích thích Triệu Khương Lan, đã nhìn thấy hai người này ở chung rất vui, thực sự tức chết nàng ta!
Vẻ mặt Triệu Khương Lan trầm xuống, lông mày của Mộ Dung Bắc Uyên nhăn lại: “Nói vớ vẩn cái gì thế. Hôm nay là ngày đầu tiên bổn vương nhìn thấy công chúa Nhã Lan, chỉ muốn hiểu rõ vị muội muội này hơn một chút, sao muội có thể nào xuyên tạc mối quan hệ của hai người bọn ta như vậy”
Ninh Vân nghe xong, lông mày nhếch lên: ‘A? Lần đầu tiên Tứ ca nhìn thấy nàng ta sao”
Nàng ta tự cười chế giễu nhìn Triệu Khương Lan, trong mắt đều là sự chế giễu: “Vậy tứ ca cũng nên cẩn thận, có những người quen diễn trò, rõ ràng tính tình xấu xa còn thích giả vờ làm dáng vẻ hiền lương thục đức đến lấy lòng trưởng bối. Muội khuyên Tứ ca tốt nhất sau này vân nên cách xa nàng ta một chút.”
“Nhã Lan công chúa vừa mới vào cung, tại sao muội lại có nhiều thành kiến với nàng như vậy. Ninh Vân, từ khi nào muội trở nên cay nghiệt như vậy”
“Muội cay nghiệt? Tứ ca, là huynh chưa nhìn thấy nàng ta bắt nạt muội như thế nào thôi. Muội mới là muội muội ruột của huynh, Mộ Dung Lan này tính là công chúa gì chứ, chỉ là đứa con hoang bên ngoài, cũng không biết chui ra từ đâu!”
Môi mỏng của Mộ Dung Bắc Uyên nhếch lên, Triệu Khương Lan hít sâu một hơi: “Ninh Vân, ngươi biết chừng mực cho bổn cung. Bây giờ ta là lớn, ngươi là nhỏ. Ta là đích công chúa, ngươi là thứ công chúa, bất kể từ phương diện nào, ngươi cũng phải kính trọng bổn cung ba phần, nếu còn làm càn như vậy nữa, bổn cung sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu!”
“Hừ” Ninh Vân căn bản không đem lời đe dọa này để vào mắt: “Ngươi tính là công chúa gì chứ, phụ hoàng ban ân một cái danh hiệu cho ngươi, ngươi tưởng rằng trên mặt ngươi dát vàng thật sao? Lại còn nói trên dưới với ta, ta cho ngươi biết, ở trong cung này, ngươi đừng hòng so sánh được với ta!”
“Lời hôm nay, ngươi có thể đến lặp lại lần nữa trước mặt phụ hoàng mẫu hậu, chúng ta có thể xem bọn họ nói như thế nào? Chỉ sợ đến lúc đó, Huệ phi nương nương sẽ nóng lòng khâu cái miệng này của ngươi lại, để tránh rước phải tai họa không đáng có.”
Ninh Vân tức giận đến nghiến môi, nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn mình, nàng ta lại nâng cằm lên.
Nàng ta đi đến bên người Triệu Khương Lan, trầm giọng nói: “Đừng tưởng ta không bây giờ ngươi chỉ đang tỏ ra mạnh mẽ mà thôi. Bên ngoài nở mặt nở mày thì thế nào, cũng chỉ là một nữ nhân bị người khác bỏ rơi, thương hại ngươi tốn công vô ích, bận rộn một chuyện lớn như vậy, cuối cùng chỉ có thể là người may giá y thay nàng. Đúng là rất thảm, Mộ Dung Lan”