Thấy vẻ mặt phẫn nộ của Lâm thái úy, trong lòng nàng ta cũng không dễ chịu.
“Nữ nhi không ghét bỏ thân thể Nguyệt vương tàn tật, dù sao nghe nói ngài đã hồi phục hơn nữa, bây giờ chỉ còn một chân không thể hoạt động tự nhiên thôi. So với khi trước đã tốt hơn rất nhiều, nếu sau này hoàn toàn khỏi hẳn, vị trí trữ quân, là của ai vẫn chưa chắc chắn đâu!”.
Lâm thái úy nghe thấy câu này sắc mặt mới dịu đi, hừ một tiếng: “Tốt nhất hắn có vận may đó.”
“Chỉ là…như phụ thân đã nói, trong số nữ tử tuổi tác thích hợp trong kinh, cô nương môn đệ xuất sắc không dễ tìm, nữ nhi cũng vì vậy mới dám cược một phen. Rốt cuộc ngài ấy muốn để lại vị trí vương phi cho ai, chắc không phải, ngài ấy đã có người trong | lòng rồi đấy chứ!
Nghe Lâm Linh Nhi nói vậy, ánh mắt Lâm thái úy lóe lên.
“Ta nhớ lúc trước có một lần tình cờ gặp Định Sơn hầu, nghe hắn nhắc đến một chuyện. Hắn nói vốn dĩ tiểu nhi tử đã chết đi kia của hắn muốn tìm người minh hôn, nhìn trúng tiểu nha hoàn bên cạnh Thần vương phi của phủ Thần vương. Nhưng sau này nha. hoàn kia lại bị Nguyệt vương cướp đi, trở thành một thị thiếp trong phủ Nguyệt vương. Chân chính gả cho phủ Định Sơn Hầu, thực ra là người khác”
“Ta còn nghe ngóng được, lúc đầu vì để cầu tình cho nha hoàn đó, Nguyệt vương và Thần vương đều tiến cung cầu kiến hoàng thượng, hoàng thượng rất phẫn nộ. Như vậy xem ra, nữ nhân kia bây giờ đang ở phủ Nguyệt vương!”
Lâm Linh Nhi không khỏi siết chặt tay.
Nếu nhớ không nhầm, lúc trước Mộ Dung Bắc Hải quả thật từng ở Thần vương phủ một khoảng thời gian ngắn. Có khi nào trong khoảng thời gian đó hắn đã nhìn trúng tiểu nha hoàn nào đó, sau này còn đưa người vào phủ mình không.
Chắc không phải hắn vì muốn để tiểu nha hoàn kia yên lòng, mới cố ý không chịu lấy vương phi đấy chứ. Dù sao thân phận ti tiện như vậy, bất kể thể nào cũng không thể vào ngọc điệp được.
Cho nên Mộ Dung Bắc Hải tình nguyện vì nàng ấy, vĩnh viễn để trống vị trí vương phi?
Suy nghĩ này thoạt nhìn hoang đường, nhưng nếu xảy ra với Mộ Dung Bắc Hải, dường như chẳng phải chuyện gì khó tin.
Dù sao nam nhân như vậy, có chủ kiến không muốn bị người khác khống chế nhất.
Hắn cố ý sao?
Lâm phu nhân cũng lo lắng theo: “Nếu là như vậy, Gia Uyển..”
Lâm Linh Nhi cảnh cáo nhìn bà ta.
Bà ta vội vàng sửa miệng: “Chẳng phải Linh Nhi sẽ khó được sủng ái trong phủ sao. Loại hồ mị tử không lên được mặt bàn kia có thủ đoạn dụ dỗ người ta nhất, để dỗ nam nhân vui vẻ nói không chừng sẽ làm mấy chuyện dụ dỗ không biết xấu hổ. Hơn nữa người kia vào phủ trước, lại có tình cảm với Nguyệt vương, liệu sau này có ngáng chân Linh Nhi không?”
Lâm Linh Nhi cười lạnh: “Ngáng chân con? Cũng phải xem nàng ta có bản lĩnh đó không. Nếu con đã đặt hết tiền cược lên người Nguyệt vương, nhất định sẽ nghĩ cách khiến ngài ấy yêu con hết lòng. Đừng nói trong phủ chỉ có một thị thiếp, cho dù là vương phi chính thức cưới hỏi, con cũng có cách chơi chết nàng ta”
Đáy mắt nàng ta xẹt qua chút hung ác, ngũ quan thoạt nhìn thanh nhã xinh đẹp cũng hiện rõ vẻ vặn vẹo.
Sự đố kỵ không thể khắc chế lan tràn trong lòng nàng ta, thiêu đốt cả người nàng ta nóng rực, bừng bừng lửa giận.
Nam nhân mà nàng ta nhìn trúng, sao có thể mê mẩn nữ nhân khác!
“Nếu là như vậy, con sẽ làm quen tiểu nha hoàn kia đàng hoàng”