"Ta chuyên tâm cai quản đất nước, muốn dân chúng ăn no mặc đẹp, muốn được cùng vợ con thuận hòa, cùng nhau giúp nhau rèn giũa tiến phía trước, muốn các con ta được hoà thuận, giúp đỡ lẫn nhau. Người vốn không thấy những thứ này. Người phải biết giữa ta và mọi người cơ bản là không giống nhau. Ta không muốn đứa con nào của mình phải chịu đày đoạ khổ sở cả!Nhưng người, một mực chỉ nghĩ tới chính mình. Người nghĩ Hoàng thượng dễ làm sao?Tai đang ở vị trí này, không một ngày nào hoàn toàn yên ổn, không một ngày nào mà không đắn đo! Ngươi không trân trọng cuộc sống tốt đẹp của mình thì sẽ phải tốn rất nhiều thứ để có thể sửa sai được nó. Ngươi muốn làm thế đến như vậy sao?
Mộ Dung Bắc Hiền im lặng.
Chiêu Vũ để lau nước mắt, phất tay áo quay lưng lại.
"Đây là lần cuối cùng trẫm gặp người. Nếu ngươi dám phạm sai lầm lớn, tự nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng gánh vác hậu quả tương ứng. Mộ Dung Bắc Hiền, từ nay về sau, ngươi không còn là Vũ Vương điện hạ của Thịnh Khang nữa, cũng không còn là con trai của trẫm nữa. Để làm điều đó cho chính mình đi.”
Nói xong, hắn liền không trần trừ quay đầu lại rời đi.
Nói xong hắn ta bỏ thẳng đi mà không ngoái lại.
Tần Khâm đóng cửa lại và nhìn sâu vào mắt hắn , trước khi tăng tốc độ của mình để bắt kịp Chiêu Vũ để.
Mộ Dung Bắc Uyên ngồi dưới đất, liếc nhìn xiềng xích trên tay, rơi lệ.
Trong triều, các quan chia làm hai phe.
Một phe ủng hộ việc chặt đầu Mộ Dung Bắc Hiền để thị uy cho dân chúng.
Phe còn lại cho rằng Mộ Dung Bắc Hiền dù sao cũng là nhi tử của hoàng đế, tuy phạm phải sai lầm khủng khiếp nhưng dù sao vẫn là một mạng người, đày hắn tây ải là được.
Cả buổi sáng, hai bên quan chức tranh luận liên tục, nhưng họ không đi đến kết luận nào.
Chiêu Vũ để bảo họ trước tiên hãy lui ra ngoài, nói rằng họ hãy suy nghĩ lại thêm.
Đại nội tổng quảnđến bẩm báo: "Hoàng thượng, thái hậu mời người qua"
Trong điện Tử Tiêu, Triệu Khương Lan đang châm cứu cho Thái hậu.
Lão thái thái ngồi nghiêm trang trên đệm, trông thiếu sức sống.
Thành thật mà nói, Triệu Khương Lan khá lo lắng cho sức khoẻ của bà.
Nghe nói nhị hoàng tử lần lượt phản loạn, thái hậu cũng đã đau đớn thể xác rất nhiều.
Sau đó, lại nghe nói Lê Vương và Lê Vương phi tự tử, căn bệnh của bà, phải tăng gấp đôi liều thuốc mới có thể khống chế được.
Bây giờ trận chiến đã kết thúc và cuộc nổi loạn không còn, nhưng Vũ Vương phải làm gì?
Hành vi của hẳn so với Lê Vương còn tệ hơn rất nhiều.
"Khương Lan, người cho rằng Vũ Vương đáng chết không?"
Triệu Khương Lan dừng lại, và do dự nói: Với dân chúng, Vũ Vương vô cùng có tội. Nhưng với gia đình hoàng gia chúng ta, ở cương vị là một người thân, chúng con không muốn huynh ấy chết.
“Đôi khi ai gia cũng nghĩ, liệu ai gia đã làm gì sai, hay hoàng đế đã làm gì sai? Mà khiến cho hai hoàng tử phải đi con đường đó.Cái ngai vàng đó có quan trọng đến vậy sao?Mà phải khiến chúng bất chấp tất cả để có thể giành được nó
"Tính mỗi người mỗi khác. Nhưng không phải ai cũng tham lam quyền lực. Nhưng dù kết quả của việc xử lý thế nào thì cũng phải soi xét kĩ một chút, tính mạng mới là thứ quan trọng nhất"
"Ai gia già rồi, sống cũng không được mấy năm nữa. Mà sao bọn chúng cứ khiến ta kẻ đầu bạc phải đưa tiễn kẻ đầu xanh thế này.”