Bởi vì gian phòng của nàng ta và gian phòng cửa Mộ Dung Bắc Quý dựa vào nhau, cho nên lúc nàng ta không ngủ được, loáng thoáng nghe thấy sát vách truyền đến động tĩnh gì, dường như là Mộ Dung Bắc Quý đang nổi giận.
Triệu An Linh trầm mặt, chuẩn bị đi qua gõ cửa kêu Mộ Dung Bắc Quý hoạt động nhỏ tiếng một chút.
Ai biết được khi đi tới cửa lại nghe được cung nhân bên trong nói: “Điện hạ, thuốc này hôm nay ngài đã dùng qua hai lần, không thể uống nữa. Thái y có nói, dùng thuốc này quá liều lượng, sẽ có tác dụng phụ cực lớn. Lần trước ngài đã cảm thấy con mắt nhìn không rõ lắm, đã dọa nô tài hết hồn”
Động tác gõ của Triệu An Linh ngưng lại.
Trong lòng nàng ta cảm thấy kỳ quái.
“Uống thuốc? Mộ Dung Bắc Quý có bệnh gì, tại sao phải uống Trong cửa lại truyền tới giọng nói buồn bực của Mộ Dung Bắc Quý: “Bản cung kêu ngươi lại đi sảc một bát, không cần nói nhảm nữa, không có thuốc thì trong đêm bản cung ngủ không ngon, còn không mau đi!”
Tiểu thái giám không có cách nào, chỉ có thể vội vàng đi sắc cho hắn một bát thuốc.
Kết quả vừa mở cửa ra, liền thấy Triệu An Linh ở bên ngoài.
Trên mặt tiểu thái giám sững sờ: “Thái, Thái Tử Phi?”
Mộ Dung Bắc Quý nghe được hẳn ta gọi Triệu An Linh, không khỏi siết chặt ngón tay.
Triệu An Linh trực tiếp vượt qua hẳn ta đi tới bên trong, nàng ta có chút nghi hoặc nhìn Mộ Dung Bắc Quý.
“Người vừa mới la hét phải uống thuốc sao, uống thuốc gì vậy?
Người ngã bệnh rồi à?”
“Ra ngoài, chuyện này không liên quan tới nàng!”
“Ngươi cho rằng ta muốn quản ngươi sao, ta chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, lúc trước khi ta còn ở đây, không phải ngươi không hề mắc bất kì loại bệnh nào cho dù là bệnh vặt sao. Chẳng lẽ khoảng thời gian gần đây đã bị nhiễm bệnh là gì h: Mộ Dung Bắc Quý căm tức: “Ngậm miệng, ra ngoài, cút ra ngoài!”
Triệu An Linh nhìn về phía tiểu thái giám bên cạnh: “Ngươi nói, rốt cuộc thái tử điện hạ bị sao?”
Thái giám này nào dám lắm miệng, chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Triệu An Linh xí một tiếng: “Không mắc bệnh gì đó không thể gặp người khác đó chứ? Lúc trước, Sơn Vương điện hạ vì bị bệnh cho nên mới không được làm Thái tử, chẳng lẽ ngươi cũng giống như ngài ấy, có bệnh gì đó khó nói mà tại còn giấu giếm mọi người?”
Tiểu thái giám nghe xong lời này, vội vàng nói: “Thái Tử Phi, người không nên nói lung tung. Tình huống của Thái tử điện hạ và Sơn Vương điện hạ sao có thể đánh đồng được! Thái tử điện hạ chỉ là tâm bệnh, uống thuốc là có thể tốt lên rồi, sẽ không ảnh hưởng đến tình hình bình thường”
“Tâm bệnh? Chẳng lẽ người làm nhiều chuyện xấu rồi, cho nên chột dạ?”
Mộ Dung Bắc Quý không thể nhịn được nữa: “Triệu An Linh, đừng tiếp tục khiêu khích kiên nhãn của bản cung”
Hẳn vừa tức giận vừa hét với phía tiểu thái giám kia: “Ngươi nói nhiều với nàng ta như vậy làm gì? Còn không nhanh đi nấu thuốc!”
Triệu An Linh còn có ý truy cứu, lập tức vụng trộm chạy ra ngoài, ngăn chặn tiểu thái giám kia.
Nàng ta ép tên đó đến bên trong một nơi hẻo lánh: “Ngươi nói thật cho ta, rốt cuộc thái tử điện hạ bị sao, nếu như ngươi không nói, cẩn thận ta nói chuyện này lộ ra ngoài, đối với hẳn không có chỗ tốt nào”
“Đừng, đừng, người tuyệt đối không thế làm như vậy. Nếu không người ngoài không biết sẽ nghĩ linh tinh, thật ra điện hạ bị mắc chứng bệnh trầm cảm… bởi vì ngày thường suy nghĩ quá nhiều cho nên mới bị phát bệnh”
Triệu An Linh nhíu mày: “Bệnh trầm cảm? Vậy chuyện uống thuốc kia là sao?”
“Trong đêm điện hạ thường xuyên ngủ không được, nếu không uống thuốc, thì gần như là cả đêm đều bị mất ngủ, cũng chỉ có nhờ uống thuốc mới có thể ngủ được mấy canh giờ. Nhưng mà dược tính của thuốc này lại gây ra tổn thương cực lớn, lần trước điện hạ đột nhiên nói không thấy rõ đồ đạc, còn đi tới đi lui liền bị ngã, đã dọa nô tài sợ mất mật” .
Triệu An Linh nghe vậy khẽ giật mình.