Hứa Mạn Nhi không nhịn được, “oa” một tiếng liền khóc lên. “Ta thật sự rất sợ. Nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta khẳng định không sống nổi, lại càng không để chàng vì ta mà nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù ta có lấy cái chết tạ tội, trong lòng cũng không buông nổi.”
Mộ Dung Bắc Hải thở dài, cho tới bây giờ, Hứa Mạn Nhi vẫn không nói là mình có đau hay không, hoặc là có không thoải mái chỗ nào không, mà chỉ quan tâm cơ thể hăn.
Hắn thương tiếc nhìn nàng ấy: “Ta không sao, ngoan, đừng sợ. Nhưng thật ra nàng trải qua nhiều chuyện như thế, nhất định đã rất sợ hãi, rất đau đớn.”
Hứa Mạn Nhi nghĩ nghĩ, nhanh chóng ôm lấy hằn. “Chàng nói vậy cũng đúng, lúc đầu quả thật là ta rất sợ, lúc sau cũng rất đau đớn, thậm chí trong chớp mắt, ta còn nghĩ không bằng chết đi còn hơn. Nhưng mà, ta vẫn không biết chàng đã tỉnh lại chưa, liệu đã qua lúc nguy hiểm chưa, cho nên ta lo lắng, càng không muốn bỏ lại chàng mà rời đi.”
Giọng nàng ấy chua xót, dường như muốn khóc. “Bởi vì chàng đã từng nói, chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau vượt qua khó khăn, chứ không phải là cùng nhau chịu chết. Cho nên ta không thể chết được, nếu ta chết, sau này chàng sẽ quên mất ta, ta không muốn chàng quân mất ta.”
Hóa ra nàng ấy vẫn nhớ rõ lời hắn nói, cho nên mới có thể cắn răng kiên trì trong lúc khó khăn nhất.
Giờ khắc này Mộ Dung Bắc Hải không cách nào hình dung tâm trạng của bản thân, giống như ngôn ngữ đều trở nên dư thừa.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Mạn Nhi: “Nếu có chỗ không thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết, không được cố gắng tự mình chống đỡ, nếu cơ thể nàng xảy ra vấn đề, đối với ta mà nói là chuyện không thể chịu đựng nổi.”
Hứa Mạn Nhi khẽ cười: “Ta biết rồi.”
Chờ đến hừng đông, hai người bọn họ đều tự uống thuốc, để phòng ngừa cơ thể không thoải mái.
Mộ Dung Bắc Hải tính toán bắt đầu tra từ Hứa gia.
Hứa Mạn Nhi nghĩ đến một chuyện, nhắc nhở hắn: “Ta còn nhớ rõ, người nhà Tử Trúc hình như đều ở Hứa gia. Nàng ta vốn là ở người hầu hạ bên cạnh cữu mẫu, cha mẹ của nàng ta cũng là nô tài của Hứa gia, hình như ở trên còn có một huynh trưởng, làm bạn đọc bên cạnh đại thiếu gia Hứa gia, cũng là vị kia biểu ca kia của ta. Nếu Tử Trúc thật sự làm ra loại chuyện này, không có khả năng không để ý đến người nhà của nàng ta.”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Hải hơi chuyển: “Ta cảm thấy hiềm nghi của cữu mẫu nàng rất lớn, nhưng mà bà ấy chưa hẳn đã biết trong đó có độc, nếu bị người lợi dụng có lẽ bà ấy tưởng có tác dụng khác, mới dám để Tử Trúc hạ trong canh nhân sâm.”
Hứa Mạn Nhi gật đầu: “Có thể, nhưng mà người chết không thể sống lại, chết không đối chứng, cho dù chúng ta có đoán thế nào đi nữa, cữu mẫu cũng sẽ không nhận.”
Mộ Dung Bắc Hải trầm ngâm: “Chuyện lớn như vậy, ta nghĩ người nhà của Tử Trúc cũng không rõ ràng lắm, tiểu cô nương như nàng ta, trong lòng cũng không giấu được chuyện, ít nhiều cũng sẽ lộ ra chút gì đó với cha mẹ nàng ta. Có lẽ chúng ta có thể từ đây để xuống tay, hỏi một chút.”
Hứa Mạn Nhi không quá chắc chắn hỏi: “Liệu có được không?”
“Như vậy đi, trước nàng không cần quay về Hứa gia, để ta lừa bọn họ một phen, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
Mộ Dung Bắc Hải nhanh chóng tới Hứa gian. Tuy rằng trong lòng Hứa phu nhân không yên, cũng rất muốn lấy được tin tức trong cung.
Nhưng mà đêm hôm qua bà ta cũng chỉ biết được là Tử Trúc đã tự sát, còn lại thì cái gì cũng không biết.
Bởi vì Tử Trúc đã chết, cho nên bà ta âm thầm thở nhẹ.
Cảm thấy Tử Trúc hẳn là muốn lấy cái chết của mình để đảm bảo cho an toàn của người nhà, cho nên khẳng định sẽ không khai bà ta ra.
Nhưng bà ta lại lo lắng Hứa Mạn Nhi sẽ bị hoàng hậu nghi ngờ, sẽ liên lụy đến Hứa gia.
Nếu hoàng hậu nghĩ bọn họ mang tâm tư xấu xa, muốn hại Sơn Vương, chuyện đó cũng chẳng khá hơn là bao.
Không nghĩ tới, Mộ Dung Bắc Hải lại tự mình tới cửa.