Phú Sơn không dám tin, cúi đầu nhìn thấy La Kiều Oanh giả trang người hầu liền đỏ cả mắt, La Kiều Oanh mím chặt môi và đang nhìn hắn chăm chằm.
Nếu không phải trong lòng cũng có suy nghĩ này thì có lẽ hắn sẽ không lập tức nhận ra.
Nhưng đối diện với ánh mắt này, Phú Sơn liền biết, nàng chính là La Kiều Oanh không có gì nghỉ ngờ.
“Sao muội lại?” Hắn hạ thấp giọng, trong lòng đột nhiên chua xót.
Vẫn cần hỏi sao, thật ra không cần hỏi thêm nữa.
La Kiều Oanh tại sao lại vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, ngoài để tìm hắn còn có lý do khác sao?
Nhưng nàng lại lo lắng ra ngoài bị người khác nhìn ra điều bất thường, nàng chỉ có thể tự nói với chính mình.
La Kiều Oanh, ngươi không thể khóc, ngươi phải nghĩ cho an nguy của huynh ấy.
Nàng cắn chặt răng, hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Huynh không thích nàng ta, nhưng không có cách nào, đúng không?”
Dường như “nàng ta” trong câu hỏi của La Kiều Oanh đã đánh thức Phú Sơn.
Lúc này hắn mới tỉnh táo trở lại, bắt đầu lặng lẽ cởi y phục không tạo ra âm thanh gì, lấy y phục mới trên giường thay vào.
La Kiều Oanh nhìn động tác của hắn, nhưng vẫn không có được một đáp án.
Phú Sơn mặc rất nhanh, lúc hắn quay người ra, đã quyết định xong rồi.
Bên ngoài là thị vệ âm thầm quan sát hắn.
Lạc Thiên Ý này không tha thứ, không bỏ qua, hắn trở thành phò mã là việc như ván đã đóng thuyền, không còn con đường quay lại nữa.
Nhưng La Kiều Oanh đến rồi.
Nàng muốn một đáp án, có lẽ sau khi chính miệng hắn nói ra chân tướng mà bọn họ đều không biết, nàng ấy có thể đợi mình.
Chờ có một ngày hắn có thể thoát khỏi gông xiềng, trở về Thịnh Khang, trở về kinh thành.
Nhưng cần bao lâu đây?
Phú Sơn không biết, càng không dám đánh cược.
“Không đúng” Hắn cài xong thắt lưng, thờ ơ phủ nhận câu hỏi của nàng.
La Kiều Oanh bất giác lùi về sau một bước: “Huynh nói cái gì?”
“Ta nói, không đúng. Trước đây là ta bị ép, bây giờ ta đã yêu nàng ấy rồi”
“Không thể nào!” La Kiều Oanh che miệng, nhìn xung quanh: “Có người đang nghe trộm sao, có người đang bí mật quan sát huynh đúng không, cho nên huynh mới…”
“Đúng là bên ngoài có người luôn quan sát ta, nhưng không có ai đang nghe lén cả. Ta chỉ là không muốn tiếp tục lừa dối muội nữa, La Kiều Oanh, ta cùng với nàng ấy đã làm tất cả những chuyện thân mật, có thể nàng ấy đối với người khác rất tùy hứng, nhưng đối với ta rất tốt. Ta cũng là con người, sẽ bị nàng ấy làm cho cảm động”
La Kiều Oanh đưa tay ra: “Im miệng! Huynh không cần nói nữa, ta nói với huynh, ta một chữ cũng không tin”
Phú Sơn nhẹ nhàng đẩy nàng ra: “Tùy ý muội, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Thật ra sau này ta nghĩ lại mối quan hệ giữ chúng ta, có lẽ từ khi bắt đầu, ta chỉ xem muội như muội muội, không phải là tình yêu. Sau khi gặp được Lạc Thiên Ý ta mới biết, tình cảm giữa nam nữ không giống như thị “Ta bảo huynh đừng nói nữa mài!”
Nàng căn bản không thể chịu được sự đả kích này.
Cho dù là nàng không ngừng an ủi chính mình, không phải như thế, chàng nói như thế để mình biết khó mà lui, từ bỏ chấp niệm.
Nhưng sao chàng lại nói những lời tuyệt tình như thế, nàng rất đau đớn, thật sự rất đau đớn.
“Thật ra ta có thể lừa muội, nhưng muội có quyền biết chân tướng sự thật, biết được bộ mặt dơ bẩn của ta. Xin lỗi nhé La Kiều Oanh, ta đã cố gắng để không thích nàng ấy, nhưng thật khó, ta vẫn là yêu người khác rồi”
Nàng khóc không ra tiếng.
Phú Sơn nói tiếp: “Lau hết nước mắt đi, đừng gây thêm phiền phức cho ta nữa”
La Kiều Oanh ngẩn người đứng bất động.
Hắn chỉ có thể bước lên trước một bước, lấy ra chiếc khăn không chút thương tiếc, thậm chí có chút dùng lực lau khô nước mắt của nàng.