Thế nhưng sau khi mở ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mộ Dung Bắc Uyên tiến lên một bước, phát hiện ra bên trong quan tài trống không.
Vẻ mặt hắn ta nặng nề nhìn Mộ Dung Bắc Hiền: “Nhị ca, đây rốt cuộc là chuyện gì, những quan tài này đều trống không, huynh lại nói bên trong giấy bạc, chẳng lẽ là đang lừa gạt phụ hoàng”
“Chuyện này sao có thể chứ?”
Mộ Dung Bắc Hiền ngó lại gần thấy vậy, trong đầu chỉ cảm thấy hỗn loạn.
Hắn ta có chút tức muốn hộc máu hét lên với Mộ Dung Bắc Quý: “Lão ngũ, nhà các người đầu óc có vấn đề sao, nửa đêm nửa hôm lại mang mấy quan tài trống tới đây chôn làm gì? Có phải để cố tình gài bẫy ta để ta mắc mưu không! Vậy thì năm mươi nghìn lượng bạc kia rốt cuộc bị các người giấu ở đâu rồi?”
Mộ Dung Bắc Uyên lui về phía sau một bước, để bọn họ từ từ cãi nhau.
Người tàn nhẫn thật sự luôn che giấu công danh một cách cẩn thận.
Chuyện này làm loạn tới tại hoàng thượng, hai bên thiếu điều muốn sống chết một trận.
Mộ Dung Bắc Hiền quả quyết cho rằng bạc bị Mộ Dung Bắc Quý giấu ở chỗ khác, số quan tài này là bọn họ cố tình thiết kế để kéo hắn mắc câu.
Mà Mộ Dung Bắc Quý đứng về phía nhà họ Liên đương nhiên không thừa nhận, còn nói hoàn toàn không biết gì về chuyện quan tài.
Chiêu Vũ để nghe xong tức giận đến đập vỡ nghiên mực, mắng cho hai nhi tử một trận.
Theo hắn thấy, bọn họ đều không phải thu tốt đẹp gì.
Vốn dĩ hắn đã đủ thất vọng với lão nhị và lão ngũ rồi, bây giờ lại càng thêm ghét bỏ.
Không lâu sau bảo bọn họ cút về, tự mình suy nghĩ.
Đáng thương cho hai người lần này xem như chọc phải tai bay vạ gió.
Mộ Dung Bắc Uyên sau khi rời khỏi cung bèn gặp mặt La Tước.
Hắn thật sự cảm thấy đắc ý, nhịn không được mà cất giọng tán dương: “La tướng quân đúng là có thủ đoạn, không chỉ cướp được số bạc đó mà còn có thể vu oan cho ngũ vương gia, quả nhiên là một mũi tên trúng hai đích.”
Theo Mộ Dung Bắc Uyên thấy, La Tước vì để bụng mối thù cũ với Liên Tư Thành mà không ngừng đối phó với nhà họ Liên.
Lần này có thể nghĩ ra diệu kể như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Ai mà biết được La Tước lại lắc đầu: “Chuyện này không phải do Thiết Ngô Quân làm, Thiết Ngô quân không cướp bạc từ tay tiêu cục Hanh Thông. Trước đó đã bị cướp một lần, ta vốn tưởng rằng bọn họ gặp phải sơn tặc. Bây giờ xem ra, có vẻ như là có người vừa ăn cướp vừa la làng”
Mộ Dung Bắc Uyên có chút bất ngờ với việc này.
Không ngờ có người ra tay trước hắn, còn tính kế với lão ngũ.
“Ngươi nói là, hôm nay những quan tài trống ở nhà họ Liên là có người cố ý sắp xếp để khiến Mộ Dung Bắc Hiền và Mộ Dung Bắc Quý mâu thuẫn với nhau”.
Lạ Tước gật đầu: “Ta cho là như vậy. Có điều người đó là ai.”
Mộ Dung Bắc Uyên suy tư một chút, đám người đầu tiên rất giống sơn tặc?
Liệu có phải là Triệu Khương Lan phái tới không. Hắn nghĩ như vậy liền đứng ngồi không yên, lập tức trở về vương phủ. Triệu Khương Lan không ngờ hắn lại về sớm như vậy, nàng thấy hắn khẽ nheo mắt, không có chút nhiệt tình nào.
Mộ Dung Bắc Uyên nhớ lại ngày hôm đó sau khi bảo La Tước ra tay, nàng liền có thái độ tức giận nên càng thêm chắc chắn về phỏng đoán của mình,
“Vương phi, bổn vương có tin tức tốt muốn nói cho nàng biết”
Triệu Khương Lan lười nhác ngẩng đầu: “Tin tức tốt gì thế?