Khi đối mặt với Triệu Khương Lan, toàn bộ.
người hầu trong vương phủ đều thể hiện một sự chống đối kỳ lạ.
Đây tuyệt đối không phải là dáng vẻ nên có của những người bên cạnh một người bệnh.
Nếu Vũ Vương phi thật sự bị cảm lạnh vô cùng nghiêm trọng thì những người quan tâm đến nàng †a hẳn là nên nóng lòng tìm một đại phu có y thuật giỏi, hoặc là trực tiếp tiến cung xin chỉ dụ đế mời Thái y viện đến thăm khám mới đúng.
Trong lòng Triệu Khương Lan càng trở nên bực bội.
Khuôn mặt của nàng chùng xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn khắp nơi.
Triệu Khương Lan đẩy cửa bước vào bên trong phòng, thấy được một nữ nhân đang nằm trên giường.
Hai bức rèm ở trên giường được thả xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân từ tấm màn mỏng manh.
Người nọ năm quay lưng về phía cửa, thoạt nhìn như là đang ngủ, vẫn không nhúc nhích gì.
Triệu Khương Lan cao giọng hô lớn: “Nhị tẩu”
Đối phương vẫn không quay đầu lại Ánh mắt của nàng lạnh xuống, trực tiếp đi đến mép giường, vạch mạnh tấm rèm lên.
Người nọ giống như là bị giật mình, không ngừng ho khan: “Ai vậy?”
Giọng nói của nữ nhân khàn khàn, nhưng lại rất giống với Vũ Vương phi.
Triệu Khương Lan hơi hơi mỉm cười: “Nhị tẩu, là muội, Triệu Khương Lan. Muội nghe nói tẩu bị bệnh nhưng đã lâu r in không đỡ, muội thật sự rất lo lẳng. Hay là để muội bắt mạch cho tẩu đi”
“Là Khương Lan à. Không cần đâu, tẩu đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng mà thân thể vẫn rất uể oải và muốn ngủ. Lúc này mặt mày có chút bất nhã nên không thể tiếp đãi muội được, muội đi về trước đi”
“Nhị tẩu bị làm sao vậy, rõ ràng đã tỉnh nhưng vẫn luôn quay lưng về phía muội, chẳng lẽ là không dám gặp muội sao?”
“Vũ Vương phi” giống như là có chút tức giận: “Muội nói gì vậy, sao ta lại không dám gặp muội, chỉ là mặt mũi bây giờ không hợp lễ nghi để gặp khách. Người đâu, tiễn Thần vương phi ra ngoài, sau này nếu như có khách tới thì phải bẩm báo với ta trước”
Triệu Khương Lan căn bản không bỏ qua.
Nữ nhân ở trên giường cũng không thể giả bộ được nữa.
Nàng nơm nớp lo sợ mà từ trên giường quỳ xuống, những người khác có liên quan cũng đều quỳ rạp xuống đất, trong miệng không ngừng xin tha.
Triệu Khương Lan cười lạnh: “Được lắm, đã sắp chết đến nơi mà còn không chịu nói thật, xem ra không để các ngươi chịu một chút khổ hình thì các ngươi không biết trời cao đất rộng”