Bởi vì bỗng nhiên xảy ra biến cố này, mà tiệc Đông Chí ngày hôm không thể tiếp tục diễn ra nữa, rất nhanh liền không vui vẻ gì mà tán.
Triệu An Linh rời đi rất dứt khoát, nên thị vệ gác cổng không hề phòng bị gì, cũng không ngăn nàng ấy lại.
Thế nên ngay trong đêm, Triệu An Linh cứ vậy rời khỏi cung, một mình quay về Nhà họ Triệu.
Mà hoàng hậu và Dĩnh phi cũng nhanh chóng chạy tới Đông cung một chuyến, muốn biết rõ vị nữ quan mang thai kia rốt cuộc là thế nào.
Nhất là lời Triệu An Linh nói trước khi rời đi, bảo nàng ta cố ý tự ngã xuống, lại không giống như đang nói dối.
Chuyện này vẫn khiến người khác cảm thấy có gì đó không đơn giản như vậy.
Xảy ra chuyện thế này, trong lòng Triệu Khương Lan cứ khó chịu mãi không thôi.
Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt lấy tay nàng, không rõ vì sao cảm thấy có chút may mắn.
Thật may là hẳn và Triệu Khương Lan càng ngày càng yêu thương gi nhau, mặc dù lúc bắt đầu, ngoài mặt không được hòa hợp như phu thê Mộ Dung Bắc Quý.
Nhưng sau này lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thành ra tình cảm càng ngày càng trở nên quý giá và đáng trân trọng.
Trên đường về phủ, hẳn thấy Triệu Khương Lan cứ yên lặng suốt, hẳn bèn kéo mặt nàng qua hỏi.
“Nàng vẫn đang nghĩ về chuyện của Triệu An Linh sao?”
“Ta không ngờ đó. Theo tính cách của Triệu An Linh, cho dù không còn tình cảm gì với Mộ Dung Bắc Quý nữa, cũng sẽ giữ chặt không chịu buông ngôi vị thái tử phi này mới đúng. Không ngờ nàng ấy lại dũng cảm và dứt khoát như vậy, thẳng tay từ bỏ đi địa vị tôn quý, thực sự khiến người khác phải bất ngờ”
“Xem ra, Triệu An Linh đã nhịn lâu lắm rồi. Xem những lời hôm nay nàng ấy nói với nàng, có phải tình cảm giữa hai tỷ muội nàng rất không tốt không? Từ nhỏ đã luôn đấu đá với nhau sao”
Mộ Dung Bắc Uyên đưa tay ra ôm Triệu Khương Lan vào trong lòng, hôn lên sống mũi nàng.