“Lúc trước trầm đã nói qua, Thịnh Khang chắc chắn không khai chiến với Vinh Dương! Cho dù con không nỡ bỏ, cũng phải cam lòng. Trầm giờ có lòng tốt khuyên con, nhưng cũng đau lòng con, nhưng nếu con không biết xấu hổ mà làm chuyện hồ đồ, thì đừng trách trầm dùng quyền thể ép con. Dù sao mọi thứ của con đều do trầm ban cho con, nếu trầm muốn thu lại, nói một câu là chuyện đơn giản.”
“Phụ hoàng nói không sai, mọi thứ của nhi thần đều do phụ hoàng ban tặng. Không có phụ hoàng ân điển, nhi thần sẽ không có vinh hoa phú quý ngày hôm nay!
“Người hiểu rõ trong lòng như vậy là tốt rồi, cho nên người đã nghĩ rõ ràng, cũng biết nên làm như thế nào chứ?”
“Nhi thần đã rõ, cũng biết nên làm điều gì.
Mộ dung Bắc Uyên nói tới đây nở nụ cười hờ hững “Nhưng đáng tiếc nhi thần sẽ không làm như vậy!
Chiêu Vũ để tức giận nhíu mày: “Con, con sao lại không chịu nghe lời chứ! Bây giờ không phải là lúc để con càn quấy, người của Vinh Dương đang ở trong Kinh Thành, con dựa vào đâu mà đi ngăn cản những việc này? Lần này trầm tuyệt đối sẽ không mềm lòng, sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho con. Con phải nghĩ cho kỹ, nếu như con thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng vậy thì con lấy cái gì để bảo vệ Triệu Khương Lan.”
Mộ Dung Bắc Uyên âm thầm siết tay, sau đó nhìn về phía Chiêu Vũ để.
“Dựa vào việc nhi thần muốn làm một cuộc giao dịch với phụ hoàng, không biết phụ hoàng có muốn nghe một chút hay không?”
“Giao dịch, giao dịch gì?”
“Đương nhiên là có liên quan tới Liên Tư Thành.”
Chiêu Vũ để bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
“Việc này có liên quan gì đến Liên Tư Thành? Con nói rõ hơn đi.”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên dần dần trở nên lạnh lẽo “Trước đây, nhi thần đã đưa ra đề nghị với phụ hoàng, muốn chế ngự Liên Tư Thành thì cần phải kiểm soát quân lương của thủy quân Đông Nam. Nếu như phụ hoàng đồng ý tha cho Vương phi, nhi thần nhất định sẽ dốc hết sức lực để thay phụ hoàng suy xét, dốc lòng kìm hãm nhà họ Liên”
Chiêu Vũ để nheo mắt lại: “Mấy lời này của con là có ý gì? Nếu như trẫm không đồng ý với con, thì con định nối giáo cho giặc sao? Mộ Dung Bắc Uyên, con đừng quên rằng từ ngày đầu tiên con phụ trách quản lí quân doanh trầm đã nói với con, có bất cứ quyết định quan trọng nào thì đều cần trầm đích thân xem qua. Con cảm thấy nếu không nhờ sự nâng đỡ của trẫm thì con có thể làm được gì sao. Nếu như con không muốn làm nữa hoặc là mưu toan chống lại thánh chỉ, vậy thì trẫm sẽ điều người khác đến thay thế con, cũng không có gì khác biệt!”
“Phụ hoàng cảm thấy nhi thần không ở còn chức vị đó thì sẽ không thể giúp đỡ Liên Tư Thành sao? Chỉ cần Liên Tư Thành có thể nắm được quân lương, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng cúi đầu trước triều đình. Thậm chí có kì hạn một năm hòa hoãn, hắn sẽ càng không kiêng nể gì cả, thời gian càng dài thì những tai họa ngầm trong triều đình sẽ càng nhiều.
Chiêu Vũ để trợn mắt nhìn: “Con cũng biết giữ lại hắn càng lâu thì họa ngầm cũng càng nhiều, vậy mà còn dám nói những lời như vậy. Huống chi để hắn đạt được quân lương lại không phải là chuyện con có thể làm được đâu. Thủy quân Đông Nam có biết bao nhiêu người, lấy ra quân lương cả một năm của nhiều người từ trong quốc khổ như vậy cũng không dễ dàng, không có sự cho phép của trẫm, con dựa vào đâu mà tự mình đưa cho hắn.”
Mộ Dung Bắc Uyên thản nhiên rủ mắt: “Không cần quốc khố, càng không cần thông qua sự đồng ý của phụ hoàng người, nhi thần cũng có thể có đủ ngân lượng để chống đỡ cho nhà họ Liên. Cho dù có là năm mươi vạn lượng bạc trắng thì nhi thần cũng có thể kiếm được. Vả lại vào mấy ngày trước, một lượng lớn bạc trắng đã được vận chuyển ra khỏi Kinh Thành với nhiều đường khác nhau, đưa về Giang Nam. Nhi thần có thể đảm bảo, phụ hoàng người chắc chắn sẽ không tìm thấy được nó đâu, càng không thể chặn bắt giữa chừng. Một khi Vương phi bị người đem đi, số bạc đó cũng chắc chắn sẽ đến tay Liên Tư Thành.”
Chiêu Vũ để đứng phắt dậy: “Con nói cái gì, con lặp lại lần nữa xem?”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên bình tĩnh: “Phụ hoàng có chắc là muốn nghe thêm một lần nữa?”
“Số bạc đó con lấy từ đầu, năm mươi vạn lượng bạc không phải là một số tiền nhỏ, con đừng hòng lừa gạt trẫm!”
“Phụ hoàng có thể vẫn không biết, Khương Lan âm thầm gầy dựng lên một số sản nghiệp của bản thân, từ lúc kinh doanh đến giờ việc buôn bán vẫn luôn rất hưng thịnh, thu lời rất nhiều. Bản thân nhi thần quả thật là không có nhiều tiền như vậy. Nhưng mà Vương phi thì có “Không thể nào, con bớt lừa trẫm. Buôn bán gì mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, trẫm không tin.
Mộ Dung Bắc Uyên chậm rãi lấy chứng từ ra từ trong tay áo.
“Đây là chứng từ lấy tiền từ mấy ngân hàng tư nhân ở trong Kinh Thành, bởi vì mức tiền quá lớn nên đều phải có ấn riêng của ông chủ, không thể làm giả được.”
Chiêu Vũ để vừa lấy tờ giấy qua xem liền tập tức trợn to mắt.
Hắn ta từ từ ngẩng đầu nhìn chằm Mộ Dung Bắc Uyên: “Con đang uy hiếp trẫm?”
“Không phải uy hiếp, chỉ là giao dịch.”