Chiêu Vũ để cũng biết chuyện này.
Ngày hôm sau Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn nghĩ tới cho nên cảm thấy thân thể mệt mỏi, vì thế Triệu Khương Lan kiên quyết không để cho hắn ra ngoài.
Nàng sớm cho Mộ Dung Bắc Uyên uống một ít thuốc giảm đau, sau đó để cho hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, còn bản thân mình thì đi vào trong cung cầu kiển Vũ Chiều đế.
Nghe Triệu Khương Lan nói xong, Chiêu Vũ để tức giận đến mức sửng sốt tại chỗ.
Con vừa nói, Thẩm Hi Nguyệt đã biến mất sao?”
“Vâng. Đối phương nhằm về phía Trầm Hi Nguyệt mà tới, nhưng nàng ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cũng không thể gây thù chuốc oán với người nào khác, ngoại trừ Thái tử điện hạ, thần thật sự không nghĩ còn có người khác có quan hệ với nàng ấy. Phụ hoàng, Thần vương vốn không muốn cho người lo lắng, nhưng thần thật sự không có biện pháp, cho nên mới nghĩ đến ngài có thể ra mặt gây áp lực hay không?
Chiêu Vũ đế đương nhiên muốn ra mặt, Triệu Khương Lan cũng không tiện tiếp tục ở lại.
Chờ nàng đi, Chiêu Vũ đế liền tìm Mộ Dung Bắc Quý tới.
Lúc trước, người của Mộ Dung Bắc Quý đã nghe nói Thần vương phi tiến cung gặp Hoàng thượng, chân trước của nàng vừa đi, chân sau phụ hoàng liền tìm hắn đến,
Hắn làm sao có thể không hiểu ý tứ của Chiêu Vũ đế.
Mộ Dung Bắc Quý cũng không hoảng hốt, trên mặt vẫn là bộ dáng cái gì cũng không biết: “Con đến gặp phụ hoàng”
Chiêu Vũ để lạnh lùng nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Quý ngẩng đầu đối diện với hắn, vô cùng vô tội.
“Phụ hoàng như thế này là làm sao vậy, vì sao lại nhìn nhi thần như vậy?”
“Thẩm Hi Nguyệt ở đâu?”.
Mộ Dung Bắc Quý nhíu mày: "Lời này của phụ hoàng là có ý gì, Thẩm Hi Nguyệt không phải là trắc phi của Phủ Thần Vương sao, làm sao lại ở nơi của nhị thần. Nhi thần nghe không hiểu"
“Thái tử, trẫm không đùa giỡn đùa giỡn với con, từ sáng hôm qua Thám Hi Nguyệt đã bắt đầu không thấy, ngoại trừ con, ai sẽ giấu nàng ta đi! Con hãy nhanh chóng đưa người giao ra, trẫm có thể coi như không hề phát sinh chuyện gì, không so đo với con”
Chiêu Vũ để nói một cách kiềm chế, thế nhưng Mộ Dung Bắc Quý vẫn đang giả ngu.
"Phụ hoàng nói như vậy, không thấy trắc phi của Thần vương, vì sao nhất định là nhi thần giấu nàng ấy chứ. Tuy rằng nhi thần cùng trắc phi cũng có quen biết, nhưng từ sau khi nàng gả vào Phủ Thần Vương, chúng con cũng không hề có cơ hội gặp mặt. Bây giờ không tìm thấy nàng ta, phủ Thần Vương không tìm người ở khắp nơi đi, sao lại đến trách cử nhi thần?
“Mộ Dung Bắc Quý! Thần vương là ca ca ruột của con đó, làm sao con lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn này với hắn! Đừng nói với trẫm con không biết chuyện độc tình, Trầm Hi Nguyệt bị con ra lệnh hạ độc tình vào người Thần vương, tra tấn thể xác và tinh thần của hắn, biện pháp âm hiểm như vậy, con cũng có thể nghĩ ra được sao! Bây giờ con đã là Thái tử rồi, còn có điều gì không thỏa mãn, mà đến mức phải tàn sát cả huynh đệ của mình, Mộ Dung Bắc Quý, con còn là người sao?”
Mộ Dung Bắc Quý mặt lạnh xuống: “Cái gì độc tình, tra tấn, nhi thần nghe không hiểu. Ý của ngài là, trắc phi lén hại Tứ ca sao? Nhưng nhi thần cùng nàng ấy có quan hệ bình thường, thật sự không rõ, hành động của nàng ấy vì sao lại liên lụy đến con chứ. Phụ hoàng có chứng cứ sao, Thần vương lại có chứng cứ chứng minh chuyện này à, miệng nói xuông mà không có chứng cứ, có lẽ bởi vì ngài không yêu thích con cho nên sẽ bị oan uổng vô cớ như thế này sao?”
“Lê vương làm sao lại cùng đi trên con đường đó?” Chiêu Để đè nén kêu lên.
Đáy mắt hắn đỏ bừng, dường như vết sẹo được che giấu rất kĩ trong cơ thể bị Mộ Dung Bắc Quý chọc trúng, bởi vậy có vẻ vô cùng đau khổ.