“Thật ngại quá, Ninh Vân, không phải chị dâu không chịu giúp, mà thật sự không có cách nào giúp đỡ. Chuyện này Công chúa chỉ có thể đi tìm Triệu Khương Lan.”.
Ninh Vân nghe giọng điệu của nàng liền biết nàng đang có lệ, lập tức phát hỏa.
“Ngũ tấu keo kiệt như vậy làm cái gì, không phải chỉ là một bình thuốc thôi sao, ta lấy đồ khác làm vật trao đổi là được rồi. Vừa lúc, mấy ngày trước mẫu phi vừa đưa cho ta một cái vòng tay phỉ thúy rất đẹp, liền đưa cho tẩu tao đổi nhé.”
Bộ dáng không chịu khuất phục Triệu An đã triệt để chọc giận Ninh Vân.
“Triệu An Linh! Ta biết người Triệu gia các ngươi không có một kẻ là tốt mà, bản cùng đến tìm người là nể mặt nhà ngươi lắm rồi, ngươi còn vênh mặt khinh người ư! “.
Triệu An Linh không thèm để ý đến nàng ta, trực tiếp nói với người bên cạnh: “Người đâu, Công chúa Ninh Vân ở vương phủ chúng ta chơi không vui muốn trở về, tiễn khách.”
Ninh Vân tức tối vô cùng.
Chả phải chỉ là một bình thuốc thôi à, nàng không tin rằng nàng không thể mua nó.
Để làm mờ vết sẹo kia, Ninh Vân sai người đi trong cửa hàng thuốc hỏi một lượt, đối phương đều nói không có loại thuốc mỡ có công hiệu này.
Nha hoàn bên cạnh nàng đề xuất: “Công chúa, có thể nào Thần vương phi mua ở bên ngoài cửa hàng son phấn hay không, dù sao đó cũng là thứ có công hiệu dưỡng nhan thẩm mỹ, cửa hàng mua phấn son phấn nói không chừng sẽ có.”
Ninh Vân nghe xong liền dẫn người đi đến mấy cửa hàng làm ầm tốt nhất, đương nhiên không thể không đến “Lan Tâm” đi một vòng rồi.
Nàng cũng không biết chủ nhân thực sự của “Lan Tâm” là Triệu Khương Lan, chỉ nghe nói đây là cửa hàng do tên Triệu Minh kia mở.
Nhưng lúc trước Triệu Khương Lan dùng trang sức nhà bọn họ, hiển nhiên là khách thường xuyên.
Có lẽ nàng ta đã mua thuốc trong cửa hàng này.
Cho nên Ninh Vân hùng hổ tiến vào “Lan Tâm”, tóm lấy Tiểu Dương đang làm chưởng quỹ lại hỏi.
“Này, các ngươi nơi này có loại thuốc nào có thể làm mờ vết sẹo không” Tiểu Dương sửng sốt: “Cô nương này, rất xin lỗi, chúng tôi không có loại thuốc đó” “.
“Không có lại không có, như thế nào một người hai người đều nói không có! Thần dược trên tay Triệu Khương Lan có thể chữa lành vết thương rốt cuộc là lấy từ đầu tới, chẳng lẽ là trên trời rơi xuống hay sao?”
Mấy ngày nay Lý Mặc đã khôi phục đến gần mức bình thường, nghĩ cũng đã đến lúc đi dịch trạm rồi.
Hắn vốn là đứng ở hậu viện hít thở không khí, vừa lúc Nhóc Mập vội vàng bưng lên mấy đĩa đồ ăn nho nhỏ cho hắn dùng. “Này, giúp ta một việc, đưa cái này đến cho Tiểu Dương ở đằng trước.” Nhóc Mập nghĩ thầm, người này ở chỗ bọn họ ăn trắng mặc trơn, còn được Vương phi đích thân chữa thương.
Thật vất vả mới có thể đi lại, đương nhiên phải gọi một chút lao động miễn phí a.
Vì thế đường đường vua của một nước phải nín nhịn mà bưng đĩa đi ra.
Lý Mặc không nghĩ tới khi đến cửa hàng phía trước liền nghe được một người phụ nữ nói về Triệu Khương Lan.
Mà nàng ta còn nói gì cơ? Thuốc trừ sẹo, Triệu Khương Lan có thứ thần kỳ như vậy, điều này thật khiến người ta bất ngờ.
Sở dĩ Lý Mặc sẽ chú ý, thứ nhất là bởi vì tên Thần vương phi làm cho hắn ấn tượng.
Thứ hai là trong trí nhớ của hắn, Lý Hâm đã từng làm một loại thuốc như vậy.
Chi phí cao, có tác dụng kỳ diệu, nhưng vì lý do quá hiếm hoi, cho đến nay đã được lưu trữ cẩn thận trong Thông Thất bảo tháp.
Tại sao Triệu Khương Lan cũng có nó, không biết là từ đâu lấy được.